Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 80: Chương 80
Nàng thu tay lại, dặn dò: “Lục Ngân, cất giữ những thứ này cho cẩn thận.”
Lục Ngân đáp “Vâng” rồi hỏi: “Chủ tử không đeo ra ngoài đi dạo một chút sao?”
Tạ Tiểu An hiểu ý nàng ta, chẳng qua là muốn đeo những món trang sức quý giá này đến chỗ Tước di nương khoe khoang một chút, để thể hiện sự yêu chiều của Lục Chiêu Cẩn đối với mình.
Nhưng Tạ Tiểu An không có ý định làm như vậy. Nàng đứng dậy vịn vào tay Viên Viên đi ra ngoài: “Không cần như vậy, lợi ích thực sự ta đã có được rồi. Lại đi khoe khoang làm mất mặt người ta, sẽ rất dễ gây thù chuốc oán. Hai ngươi nhớ kỹ, chúng ta cứ kín đáo hành sự là được rồi.”
Hơn nữa đêm qua Lục Chiêu Cẩn đã lệnh cho Tước Nhi lập tức dọn ra khỏi Thính Tùng Viện, chuyển đến Mộ Tuyết Viện hẻo lánh.
Lục Ngân và Viên Viên đều hiểu ý nàng, đồng loạt đáp “Vâng”.
Tạ Tiểu An đến dưới giàn nho trong sân chơi xích đu, đây là Lục Chiêu Cẩn cho người đến dựng hôm kia.
Ánh nắng ban mai không gắt, không khí cũng rất mát mẻ. Tạ Tiểu An từ chối đề nghị của Viên Viên muốn đẩy xích đu cho mình, tự mình chậm rãi đung đưa.
Tạ Tiểu An đang nghĩ: Nếu sau này Lục Chiêu Cẩn có những nữ nhân khác, mình nên làm thế nào để tránh tiếp xúc thân mật với hắn nữa.
Nàng không thể chấp nhận việc chia sẻ một người nam nhân với người khác, nghĩ đến đã thấy ghê tởm, không liên quan đến tình yêu, chỉ là thấy bẩn.
…
…
Tuy bây giờ vẫn chưa xảy ra nhưng Tạ Tiểu An cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, hay là sớm tính toán trước.
Tạ Tiểu An nghĩ, đến lúc đó nếu Lục Chiêu Cẩn chạm vào người nữ nhân khác rồi còn đến tìm nàng, vậy thì nàng sẽ từ chối. Từ chối nhiều lần, Lục Chiêu Cẩn tự khắc sẽ cảm thấy vô vị, sẽ lạnh nhạt với nàng. Nàng cứ giữ lấy vàng bạc sống cuộc sống nhỏ bé của mình là được rồi.
Đương nhiên, đây chỉ là giả thiết tốt đẹp, còn có giả thiết không tốt, đó là Lục Chiêu Cẩn sẽ vì sự chống đối của nàng mà trừng phạt nàng.
Tạ Tiểu An tay nắm chặt lấy dây thừng, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, vậy thì nàng sẽ bỏ trốn.
Trước đây trong tay eo hẹp, bây giờ trong tay Tạ Tiểu An không phải là dư dả bình thường. Trang sức tiền bạc Lục Chiêu Cẩn tặng nàng cộng lại ít nhất cũng có hai ngàn lạng bạc.
Có tiền mua tiên cũng được. Đến lúc đó nàng dùng bạc nhờ người làm cho nàng một hộ tịch giả chắc là được, rồi tìm một thành nhỏ ẩn cư. Thời cơ chín muồi nếu gặp được nam nhân tuấn tú cũng không phải là không thể yêu đương một phen.
Nàng càng nghĩ càng vui, suýt nữa không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Tạ Tiểu An bên này đang vô tư lự suy nghĩ lung tung, còn Lục Chiêu Cẩn bên kia thì đang tính toán dẫn Tạ Tiểu An tham gia cuộc săn thu do Hoàng thượng tổ chức.
Sáng sớm hôm nay Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, năm ngày sau sẽ tổ chức săn thu ở trường săn hoàng gia cách kinh thành năm mươi dặm.
Săn thu mỗi năm đều tổ chức, những người nhận được tin tức đều không ngạc nhiên, thành thạo thu dọn hành trang.
Các đại thần được phép mang theo gia quyến. Những năm trước Lục Chiêu Cẩn đều đi một mình, năm nay Lục Chiêu Cẩn muốn dẫn Tạ Tiểu An đi cùng.
Săn thu tổng cộng là hai mươi ngày. Lục Chiêu Cẩn biết rõ sau lưng Tước Nhi là Tiền thị, mà hắn lại có hai mươi ngày không ở trong phủ.
Lục Chiêu Cẩn lo lắng lúc hắn không có ở đó Tạ Tiểu An sẽ bị Tước Nhi bắt nạt. Đến lúc đó mẫu thân hắn lại đứng về phía Tước Nhi, vậy thì An An của hắn sẽ không thể cầu cứu ai được.
Cho nên buổi tối sau khi hắn về phủ liền trực tiếp đến Vãn Hương Đường chuẩn bị báo cho Tạ Tiểu An biết chuyện này.
Tạ Tiểu An hôm đó đang bày biện làm lẩu ăn, lúc này đang xắn tay áo bận rộn trong nhà bếp nhỏ.
Nàng đang thái thịt cừu, đồng thời mạch lạc chỉ huy người trong nhà bếp nhỏ xoay như chong chóng.
Mọi người trong nhà bếp nhỏ nhất thời bận rộn túi bụi. Lúc này có nha hoàn chạy vào: “Chủ tử, Thế tử gia đến rồi, đang đi về phía này.”
Tạ Tiểu An đầu cũng không ngẩng lên: “Mời ngài ấy đến chính sảnh ngồi trước đi.”
Nha hoàn cũng muốn vậy, nhưng không kịp nữa rồi, Lục Chiêu Cẩn đã vào rồi. Nhà bếp nhỏ thoang thoảng một mùi cay nồng, là nước dùng lẩu cay Tạ Tiểu An nấu.
Dù Lục Chiêu Cẩn không thích đồ cay nồng nhưng lúc này cũng không kìm được mà thở dài: “Mùi thơm quá.”
Tạ Tiểu An nghe vậy dừng động tác, ngẩng đầu nhìn hắn cười: “Biết ngài không thích đồ cay nồng, làm riêng cho ngài một nồi nước dùng nấm, rất tươi ngon.”
Lục Chiêu Cẩn đang định bước qua thì thấy Tạ Tiểu An xua tay cười: “Ta xong rồi, ngài mau đến chính sảnh ngồi đi, ngài không thấy mọi người ở đây vì ngài mà luống cuống cả lên sao?”
Trong số những nha hoàn bận rộn trong nhà bếp, chỉ có Lục Ngân và Viên Viên thường xuyên ở bên cạnh nàng, thường xuyên nhìn thấy Lục Chiêu Cẩn nên không còn căng thẳng như vậy nữa. Những người còn lại thì tay không biết đặt vào đâu.
Lục Chiêu Cẩn dừng bước: “Vậy ta ở đây đợi nàng, chúng ta cùng nhau đến chính sảnh.”
Tạ Tiểu An nhanh chóng rửa tay lau khô rồi đi về phía hắn: “Đi thôi.”
Sau đó hai người liền nắm tay nhau đến chính sảnh. Các nha hoàn mang nồi lẩu lên bày biện xong, rồi lần lượt dọn món. Tạ Tiểu An trước đó đã cho người làm một chiếc nồi uyên ương, hôm nay dùng chính là chiếc nồi này.
Bản triều trước đó đã có cách ăn lẩu rồi, chỉ là cách ăn là mỗi người một chiếc nồi nhỏ trước mặt. Chiếc nồi hôm nay Lục Chiêu Cẩn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy: “Chiếc nồi này cũng có chút mới lạ.”
Tạ Tiểu An pha cho hắn một bát nước chấm hợp khẩu vị của hắn đặt trước mặt, tâm trạng vô cùng tốt: “Đây là nồi uyên ương, có thể cho hai người có khẩu vị khác nhau cùng ăn.”
Lục Chiêu Cẩn khen: “Không tệ, ý nghĩa rất tốt.”
Tạ Tiểu An cho những lát cá nàng đã thái rất mỏng vào nồi, không bao lâu liền chín. Lục Chiêu Cẩn nhìn nàng đặt những lát cá trong veo đó vào bát mình, ra hiệu: “Mau thử xem thế nào.”
Lục Chiêu Cẩn cầm đũa gắp nếm thử rồi khen ngợi: “Ngon.”
Hắn lại đáp lễ gắp thức ăn cho Tạ Tiểu An. Tạ Tiểu An cho khoai tây, đậu phụ và các loại rau khác vào nồi, lại cho thịt cừu thái lát và thịt bò vào nồi lẩu cay.
Bữa ăn này Tạ Tiểu An ăn vô cùng sảng khoái. Lục Chiêu Cẩn thấy nàng ăn ngon, cũng theo đó ăn không ít đồ trong nồi lẩu cay, trán cũng bị cay đến mức đổ mồ hôi li ti.
Ăn xong, hai người ra sân hóng gió một lúc cho dịu lại. Lúc trở về thì thấy bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ. Tạ Tiểu An cảm thấy trên người mình vẫn còn sót lại mùi lẩu, vội vàng cho người chuẩn bị nước tắm.
Nàng vốn định cùng Lục Chiêu Cẩn mỗi người một phòng tắm, nhưng Lục Chiêu Cẩn nhất quyết quấn lấy nàng đòi tắm chung. Tạ Tiểu An bị quấn đến mức không còn cách nào khác, đành phải thỏa hiệp. Trong lúc tắm rửa tất nhiên lại là một phen ân ái.
Sau đó hai người nằm trên giường. Lục Chiêu Cẩn động tác nhẹ nhàng vu.ốt ve lưng Tạ Tiểu An đang nằm trong lòng: “Mấy ngày này nàng phải thu dọn một chút, năm ngày sau cùng ta tham gia săn thu.”
Tạ Tiểu An đột nhiên nghe thấy tin này không khỏi có chút ngơ ngác, nàng vội vàng chống người dậy: “Thân phận của ta có vấn đề gì không?”
Lục Chiêu Cẩn cúi đầu nhìn một chỗ nào đó lộ ra trước mắt hắn vì động tác của nàng, mắt phượng lóe lên một tia tối sầm, khẽ giọng nói: “Không sao, các đại thần vốn được phép mang theo gia quyến.”
Chỉ là người khác đều mang theo chính thê hài tử, hắn bây giờ vẫn chưa cưới chính thê, mang theo thiếp thất đi cũng không sao. Dù có chính thê rồi hắn vẫn mang theo thiếp thất cũng chẳng qua chỉ bị người ta dị nghị một phen thôi, hắn không quan tâm.
Tạ Tiểu An còn muốn hỏi gì đó nữa nhưng ánh mắt của Lục Chiêu Cẩn ngày càng tối sầm, hắt lật người đè nàng xuống, rồi không còn cơ hội để hỏi nữa.
Nửa canh giờ sau, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội thở hổn hển hỏi vấn đề mình muốn hỏi: “Ta…ta còn một vấn đề nữa, đi…đi mấy ngày vậy?”
Ánh mắt Lục Chiêu Cẩn lập tức trở nên nguy hiểm, giọng nói hắn không rõ ràng: “Hai mươi ngày.”
Tạ Tiểu An còn định hỏi nữa, nhưng quả thực không còn sức lực để mở miệng cất lời nữa.