Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 69: Chương 69
Nói ông ta dạy con không nghiêm, nữ nhi của ông ta là Hà Hiểu Hoa, sau khi uống rượu đã thất lễ, làm loạn ở phủ Công chúa, đắc tội với Trưởng Công chúa.
Hoàng thượng nghe thấy lời này, lập tức khiển trách Trung thư Thị lang, lệnh cho ông ta về phủ đóng cửa suy nghĩ một tháng, phạt nửa năm bổng lộc.
Trung thư Thị lang không dám phản bác, chỉ có thể tạ ân. Sau khi về phủ nổi trận lôi đình, gọi Hà Hiểu Hoa đến hỏi nàng ta rốt cuộc đã làm gì.
Hà Hiểu Hoa tất nhiên không dám nói ra mình đã làm gì, chỉ ngậm miệng không nói, Trung thư Thị lang tức đến mức tát mạnh nàng ta một cái.
Thị lang phu nhân vội vàng tiến lên khuyên: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Trung thư Thị lang kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay. Sắc mặt Thị lang phu nhân tái nhợt, miệng lẩm bẩm: “Phải làm sao đây?”
Sau đó lại nhìn Hà Hiểu Hoa đang ôm mặt, vẻ mặt âm trầm, hỏi: “Hoa nhi à, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
Hà Hiểu Hoa mím chặt môi, quyết định không nói.
Trung thư Thị lang thấy vậy hừ lạnh: “Ngươi tưởng ngươi không nói thì ta không tra ra được sao?”
“Người đâu! Gọi nha hoàn thân cận của tiểu thư đến đây!”
…
…
Ma ma quản sự nghe vậy vội vàng đến hậu viện gọi người.
Nha hoàn đó đến rồi, nhìn tiểu thư đang ôm mặt một bên liền biết không ổn, vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, không dám ngẩng đầu nhìn.
Trung thư Thị lang đã thu lại vẻ tức giận, ngồi trên ghế, thần sắc khó đoán nhìn nha hoàn nói: “Ngươi nói xem, hôm trước ở phủ Công chúa tiểu thư đã làm gì.”
Nha hoàn đó run rẩy: “Thưa lão gia, nô tỳ…nô tỳ không biết ạ.”
Trung thư Thị lang không muốn nói nhảm: “Người đâu, đánh trượng, đánh đến khi nào nó chịu nói thì thôi. Nếu cứ không nói, trực tiếp đánh chết.”
Nha hoàn nhìn Hà Hiểu Hoa cầu cứu thì thấy nàng ta cúi đầu, không hề nhìn về phía này một cái. Nha hoàn bất lực bị kéo xuống.
Lúc nha hoàn bị đánh đến hôn mê, cảm nhận được cơn đau dữ dội sau lưng và luồng gió mạnh khi cây trượng rơi xuống, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm trong lòng nàng ta.
Nha hoàn không kìm được gọi dừng: “Nô tỳ nói, nô tỳ nói hết.”
Nha hoàn bị kéo đến chính đường, nằm sấp trên đất khó khăn nhìn Trung thư Thị lang: “Lão gia, hôm trước tiểu thư ở phủ Công chúa đã tính kế Lục Thế tử.”
Sau đó liền khai hết mọi chuyện, từ việc Hà Hiểu Hoa mua chuộc tiểu tư của phủ Công chúa đến việc Hà Hiểu Hoa có ý định sai nàng ta dẫn người đến nhìn thấy cảnh hai người thân mật để từ đó bắt Lục Chiêu Cẩn chịu trách nhiệm.
Thị lang và phu nhân của ông ta nghe mà chóng mặt. Hai người không ngờ nữ nhi mình lại làm ra chuyện như vậy.
Quan trọng là Thị lang và Lục Chiêu Cẩn cùng làm quan trong triều, coi như là đồng liêu, tất nhiên hiểu rõ cách hành xử của hắn.
Thị lang tối sầm mặt mày, chỉ cảm thấy mình sắp xong đời rồi. Đắc tội với phủ Công chúa, phủ Quốc công còn có cả Đại Lý Tự Khanh, ông ta sao có thể yên ổn được?
Giọng nói Thị lang phu nhân run rẩy, đau lòng chất vấn Hà Hiểu Hoa: “Sao con lại có thể làm ra chuyện như vậy?! Ngày thường ta dạy con thế nào? Con lại quên hết cả lễ nghĩa liêm sỉ rồi!”
Hà Hiểu Hoa lạnh lùng: “Cho nên mẫu thân mới muốn gả con cho cái tên xuất thân hàn môn đó sao?”
Thị lang phu nhân: “Nhưng người ta là tân khoa tiến sĩ, tiền đồ vô lượng!”
Thị lang lúc này đã nghĩ ra cách giải quyết, chỉ thản nhiên nhìn Hà Hiểu Hoa, nói thêm: “Huống hồ ngươi không tài không sắc, giờ lại thêm tiếng xấu, càng chẳng còn đức hạnh, ngươi nghĩ người ta còn muốn cưới ngươi sao?”
“Ta đã quyết định rồi, sáng mai ngươi sẽ rời phủ, đến chùa ngoài thành cạo đầu làm ni cô, từ nay về sau tụng kinh niệm Phật, sống nốt phần đời còn lại. Như vậy còn có thể giữ được mạng.”
Hà Hiểu Hoa kinh ngạc: “Con không đi, bọn họ làm gì được con?!”
Trung thư Thị lang thất vọng: “Thật là ngu muội, nếu phủ Công chúa và phủ Quốc thư phòngc sự truy cứu, đến cái ghế quan của ta cũng chẳng giữ nổi, huống gì là ngươi?”
Trong lòng ông ta hiểu rõ, bây giờ chẳng qua chỉ là Lục Chiêu Cẩn cho ông ta một cơ hội, xem ông ta xử lý chuyện này thế nào thôi.
Trung thư Thị lang trong lòng đã quyết, lập tức không còn nói chuyện với Hà Hiểu Hoa nữa, chỉ ra lệnh cho ma ma quản sự:
“Không cần đợi đến ngày mai nữa, hiện tại ngươi liền đi thu xếp, cho người trói tiểu thư lại lập tức xuất phát đến chùa. Không cần cho tiền bạc, thu dọn mấy bộ y phục thường ngày cho nó thay giặt là được.”
Thị lang phu nhân tuy đau lòng nhưng cũng hiểu cách làm của lão gia là đúng, bèn không hề ngăn cản.
Sau khi ma ma quản sự nhận lệnh, gọi thêm mấy ma ma tạp dịch bịt miệng Hà Hiểu Hoa, kéo nàng ta ra khỏi phủ lên xe ngựa. Tự có người thu dọn hành lý của nàng ta đặt lên xe.
Hà Hiểu Hoa giãy dụa không ngừng. Đợi đến khi mệt rồi mới thở hổn hển không động đậy nữa, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng nhìn chằm chằm vào nóc xe, trong lòng tính toán tìm cơ hội trốn thoát.
Nhưng kết quả chắc chắn sẽ làm nàng ta thất vọng, bởi vì Trung thư Thị lang còn cử thêm ma ma canh giữ nàng ta không rời nửa bước, còn cho người báo trước với chùa, tuyệt đối không cho phép nàng ta ra khỏi chùa.
Từ đó về sau, Hà Hiểu Hoa dù có không cam lòng đến đâu cũng chỉ có thể đầu trọc ở trong chùa sống hết quãng đời còn lại.
Sau khi Lục Chiêu Cẩn biết được hành động của phủ Thị lang thì không có phản ứng gì, chỉ cảm thấy Trung thư Thị lang đó cũng coi như thông minh, dứt khoát xử lý đứa nghiệt nữ nhà ông ta.
Bên kia chuyện của Hà Hiểu Hoa đã xong xuôi, còn bên này Tạ Tiểu An vẫn luôn đợi Lục Chiêu Cẩn.
Hôm đó Lục Chiêu Cẩn trở về đã là đêm khuya, Tạ Tiểu An đã ngủ rồi, lơ mơ nghĩ rằng sáng sớm hôm sau rồi tìm cũng không muộn.
Nhưng sáng sớm hôm sau Lục Chiêu Cẩn đã ra ngoài từ rất sớm. Biết được Tạ Tiểu An từ chối những thứ và người hắn tặng, chỉ bình thản nói: “Lại tặng, nếu nàng ấy lại từ chối, chứng tỏ những người này không đủ năng lực, đuổi ra khỏi phủ là được.”
Tạ Tiểu An từ miệng nha hoàn biết được lời Lục Chiêu Cẩn, biết rõ hắn cố ý nhưng cũng biết hắn thật sự sẽ làm như vậy.
Tạ Tiểu An thành công bị đe dọa, đành phải nhịn đến ngày hôm sau, trời còn chưa sáng đã đến chặn người.
Lần này Lục Chiêu Cẩn vẫn chưa ra ngoài, thậm chí còn chưa tỉnh. Tạ Tiểu An vào phòng, nhìn gương mặt đang ngủ của hắn.
Trong lòng vốn đã mang tức giận, nàng bèn đem hộp trang sức trong tay đặt thật mạnh lên bàn.
“Cạch” một tiếng, Lục Chiêu Cẩn liền tỉnh dậy.
Hắn mở mắt, thấy là Tạ Tiểu An, lập tức buông lỏng cảnh giác, uể oải ngồi dậy, cột dây áo trong, hỏi: “Sớm vậy?”
Tạ Tiểu An đi thẳng vào vấn đề: “Những thứ này nô tỳ không cần, ngài mang về đi.”
“Còn nữa, nô tỳ vốn cũng là nha hoàn, lại thêm hai nha hoàn hầu hạ, đây là chuyện gì chứ? Nô tỳ cũng không cần.”
Lục Chiêu Cẩn bật cười, mắt phượng quyến rũ có chút yêu mị: “Cái này cũng không cần, cái kia cũng không cần, vậy nàng muốn thế nào?”
Tạ Tiểu An mặt không biểu cảm: “Nô tỳ muốn chuộc thân.”
Sắc mặt Lục Chiêu Cẩn không đổi: “Không cho phép.”
Tạ Tiểu An khẽ trợn mắt trắng dã, nàng biết ngay mà!
Lập tức cũng không quan tâm gì nữa: “Nô tỳ đã nói nô tỳ không cần, ngài thật phiền!”
Động tác của Lục Chiêu Cẩn khựng lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn nàng: “Nàng nói gì?”
Tạ Tiểu An bị ánh mắt hắn làm cho nhụt chí trong giây lát, rồi lại ưỡn ngực lên: “Nô tỳ nói, ngài! Thật! Phiền!”
Nói xong Tạ Tiểu An liền chuồn mất, chỉ để lại Lục Chiêu Cẩn nhìn bóng lưng nàng chạy xa mà cười lạnh.
Lục Chiêu Cẩn không còn ép buộc Tạ Tiểu An nhận những thứ đó nữa, thậm chí Tạ Tiểu An bảo hai nha hoàn kia mang mấy hòm y phục đi hắn cũng không ngăn cản.
Chỉ ung dung tự tại ra lệnh: “Từ nay về sau, chỉ để Tạ Tiểu An trực đêm.”
Hắn muốn Tạ Tiểu An ngày ngày cùng hắn ngủ chung một phòng.