Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 106: Chương 106
Cảm giác đau nhức đó từ từ tan đi. Tạ Tiểu An nghiêng đầu gối lên hai cánh tay đan chéo, khẽ nheo mắt lại đầy thỏa mãn, trông như một con mèo lười biếng.
Lục Chiêu Cẩn nhìn thấy bộ dạng này của nàng, trong mắt không khỏi chứa đầy ý cười. Hắn vén mái tóc Tạ Tiểu An ra, cúi người hôn lên gáy trắng nõn mịn màng của nàng.
“An An, đến giờ dùng bữa rồi.”
Tạ Tiểu An lười động đậy, nàng giọng điệu có chút làm nũng: “Không muốn động, ngài bế ta qua đó được không?”
Lục Chiêu Cẩn vô cùng yêu thích bộ dạng này của nàng, bế ngang người nàng đặt lên ghế. Tạ Tiểu An cầm đũa gắp cho hắn một đũa cá lăng hấp.
Lục Chiêu Cẩn cười hưởng thụ, cũng gắp cho nàng món thịt kho tàu nàng thích ăn. Sau khi hai người dùng bữa xong, nắm tay nhau đi dạo trong sân tiêu cơm.
Còn ở phủ Tam Hoàng tử, Tam Hoàng tử đang nhớ lại chuyện ban ngày. Lúc này tiểu tư của hắn vào: “Chủ tử.”
Tam Hoàng tử ngẩng đầu nhìn hắn ta: “Nói.”
Tiểu tư liền cung kính đáp: “Vị thiếp thất bên cạnh Lục đại nhân tên là Tạ Tiểu An, xuất thân nông gia, bị phụ mẫu bán vào phủ Quốc công làm nha hoàn nhóm lửa.”
“Sau đó được điều đến Thính Tùng Viện. Nghe nói sau khi làm thiếp của Lục đại nhân, Lục đại nhân gần như ngày nào cũng nghỉ lại ở viện của nàng ta, vô cùng yêu chiều nàng ta.”
…
…
Tay Tam Hoàng tử đặt lên tay vịn ghế thái sư, lặng lẽ nghe tiểu tư báo cáo xong: “Ngươi chắc chắn Tạ Tiểu An này thật sự chỉ là một nữ tử nông gia sao?”
Nhìn thế nào cũng không giống.
Tiểu tư rất nghiêm túc gật đầu: “Thưa chủ tử, quả thực là thật.”
Tam Hoàng tử vẫy tay cho hắn ta lui ra rồi đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt kiên cường xinh đẹp của Tạ Tiểu An, đột nhiên nảy ra một ý.
Nếu cướp Tạ Tiểu An về bên cạnh mình, vậy Lục Chiêu Cẩn sẽ thế nào?
Tam Hoàng tử nghĩ đến cảnh đó, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười.
Tiếc là chỉ còn hơn mười ngày nữa là đến tết rồi, hắn gần đây phải bận việc khác, xem ra kế hoạch cướp Tạ Tiểu An chỉ có thể thực hiện sau tết.
Tạ Tiểu An không biết dự định của Tam Hoàng tử, điều nàng quan tâm là một chuyện khác, bởi vì sau tết, phủ Quốc công đón một vị khách quý.
Biểu muội của Lục Chiêu Cẩn đến phủ Quốc công ở lại một thời gian. Theo lời Trương ma ma nói, vị biểu muội này và Lục Chiêu Cẩn quan hệ rất tốt, tên là Lạc Văn Tú.
Ngày Lạc Văn Tú đến phủ Quốc công, Tạ Tiểu An đã gặp được người. Chuyện này lại là một sự bất ngờ.
Chuyện là gần đây Tiền thị vẫn đang bận rộn chọn thê tử cho Lục Chiêu Cẩn. Đang cân nhắc giữa nhiều người thì đột nhiên nhận được thư từ muội muội mình. Trong thư hàn huyên một hồi rồi nói rằng nữ nhi của mình – Lạc Văn Tú – nhớ di mẫu nên muốn lên kinh thăm.
Tiền thị nhìn thư, nghĩ đến tiểu cô nương gặp hai năm trước, trong mắt lóe lên một tia sáng, vội vàng dặn dò Quản ma ma: “Mau, chuẩn bị giấy bút, ta muốn mời Văn Tú đến phủ ở lại một thời gian.”
Thế là Lạc Văn Tú liền từ Phụng Thiên đến kinh thành, vào phủ Quốc công.
Chuyện này Tạ Tiểu An không hề nghe thấy chút tiếng gió nào. Mà ngày Lạc Văn Tú đến, Lục Chiêu Cẩn vừa hay được nghỉ, bị Tiền thị sắp xếp hắn đến cổng thành đón Lạc Văn Tú.
Còn ngày hôm đó, thời tiết vừa hay quang đãng. Sau khi Lục Chiêu Cẩn dẫn Lạc Văn Tú vào chính viện liền định rời đi. Nhưng Tiền thị dường như nhìn ra ý đồ của hắn, nắm lấy tay Lạc Văn Tú rồi nói:
“Cẩn nhi, biểu muội của con cũng đã lâu không đến. Nhân lúc hôm nay thời tiết tốt, con dẫn biểu muội đi làm quen với phủ đi.”
Lạc Văn Tú vừa là khách vừa là người thân, Lục Chiêu Cẩn không có lý do gì để từ chối, bèn dẫn nàng ta đi dạo trong phủ.
Lần đi dạo này liền gặp phải Tạ Tiểu An cũng vì thời tiết quang đãng mà ra ngoài đi dạo.
Tạ Tiểu An dẫn Viên Viên đi chậm rãi trong phủ phơi nắng. Đang cúi đầu nhìn cỏ cây ven đường, nghe Viên Viên líu ríu kể cho nàng nghe những chuyện thú vị trong phủ thì giọng Viên Viên đột nhiên ngừng bặt.
Tạ Tiểu An như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn thì thấy Lục Chiêu Cẩn và một cô nương rất xinh đẹp đứng phía trước nhìn mình.
Tạ Tiểu An sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại vội vàng qua hành lễ: “Bái kiến Thế tử gia.”
Lục Chiêu Cẩn biết nàng trước mặt người ngoài tuyệt đối sẽ không làm mất quy củ, bất đắc dĩ đỡ nàng dậy: “Đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi? Không cần khách sáo như vậy.”
Tạ Tiểu An cười cười. Lúc này Lạc Văn Tú bên cạnh mở lời: “Biểu ca, đây chính là tiểu tẩu tẩu sao?”
Lục Chiêu Cẩn nắm tay Tạ Tiểu An đáp lời nàng ta: “Phải.”
Sau đó hắn lại giới thiệu với Tạ Tiểu An: “Đây là biểu muội của ta, Lạc Văn Tú. Mẫu thân nhớ nàng ấy nên đã mời nàng ấy đến phủ ở lại một thời gian.”
Tạ Tiểu An giằng tay Lục Chiêu Cẩn ra, mỉm cười nhẹ nhàng hành lễ: “Tạ Tiểu An bái kiến Lạc cô nương.”
Trong đôi mắt đẹp của Lạc Văn Tú chứa đựng ý cười trong veo, cũng đáp lễ lại: “Tiểu tẩu tẩu khách sáo rồi, cứ gọi ta là Văn Tú là được.”
Hành xử như vậy thật khiến Tạ Tiểu An bất ngờ — vị Lạc cô nương này sao mà thân thiện đến vậy.
Chưa kịp Lục Chiêu Cẩn và Tạ Tiểu An nói gì, Lạc Văn Tú lại cười tươi rói: “Di mẫu bảo biểu ca dẫn ta làm quen với phủ. Nếu đã gặp rồi, tiểu tẩu tẩu cùng đi nhé.”
Lời này như đang giải thích với Tạ Tiểu An tại sao Lục Chiêu Cẩn lại ở bên cạnh nàng ta, còn nhiệt tình mời Tạ Tiểu An nữa.
Lục Chiêu Cẩn sợ Tạ Tiểu An hiểu lầm, lần này Lạc Văn Tú giúp hắn giải thích, làm hắn cũng không khỏi cảm thấy Lạc Văn Tú là người hiểu chuyện.
Còn Tạ Tiểu An nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Văn Tú, càng thêm có cảm tình với nàng ta.
Tạ Tiểu An đương nhiên khéo léo từ chối: “Lạc cô nương khách sáo rồi, hay là để Thế tử gia dẫn người tiếp tục đi dạo, Tiểu An không làm phiền nữa.”
Nếu nàng thật sự cùng hai người đi dạo, Tiền thị chắc chắn sẽ tức giận.
Dù sao thì thời cổ đại này, biểu ca biểu muội gì đó, thân càng thêm thân cũng quá phổ biến rồi. Ý của Tiền thị, Tạ Tiểu An cũng đoán được phần nào.
Tiền thị đặc biệt tạo cơ hội để Hoài Thanh và Lạc cô nương ở riêng vun đắp tình cảm. Nếu nàng xen vào, không phải sẽ làm bà ấy ghét nàng sao?
Điều Tạ Tiểu An có thể nghĩ đến, Lục Chiêu Cẩn đương nhiên cũng nghĩ đến. Hắn không muốn An An vì chuyện này mà bị mẫu thân ghi hận rồi bị làm khó, bèn không ngăn cản nàng.
Chỉ nắm tay Tạ Tiểu An đến một bên khẽ nói: “An An, nàng tuyệt đối đừng hiểu lầm, ta…”
Tạ Tiểu An cười ngắt lời giải thích của hắn: “Hoài Thanh, không cần như vậy, ta tin ngài.”
Lời này vừa nói ra, trái tim lo lắng của Lục Chiêu Cẩn liền được xoa dịu. Nhưng vẫn khẽ giọng giải thích một câu: “Ta cũng là hôm nay bị mẫu thân sắp xếp đi đón người mới biết chuyện này.”
Tạ Tiểu An nhìn bóng lưng Lạc Văn Tú ở phía bên kia. Ngay từ lúc Lục Chiêu Cẩn kéo nàng đến một bên nói chuyện, Lạc Văn Tú đã xoay người lại, tỏ ý nàng ta sẽ không nghe lén hay làm phiền hai người nói chuyện.
“Không sao đâu Hoài Thanh, ngài mau đi tiếp Lạc cô nương đi, nàng ấy là khách, không tiện để nàng ấy đợi lâu.”
Lục Chiêu Cẩn lưu luyến buông tay Tạ Tiểu An: “Buổi tối mẫu thân tổ chức tiệc tẩy trần, ta không về dùng bữa đâu.”
Tạ Tiểu An gật đầu tỏ ý đã biết rồi cùng Viên Viên đi về hướng khác.
Tạ Tiểu An không hề ngờ, buổi tối tiệc tẩy trần nàng cũng sẽ được mời.
Lúc đó Tạ Tiểu An đang cùng Lục Ngân, Viên Viên nói chuyện về bữa tối ăn gì thì thấy nha hoàn đến báo nói có người từ chính viện đến. Tạ Tiểu An bảo nàng ta mời người vào.
Người đến là nha hoàn nhất đẳng của chính viện, Tạ Tiểu An quen biết. Chỉ thấy nha hoàn đó khẽ hành lễ: “Bái kiến An di nương, phu nhân bảo người lát nữa đến chính viện tham gia tiệc tẩy trần.”