Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Chương 118: Chương 118

Nói xong liền vội vàng đi về phía trước. Tiểu Quận vương đưa tay: “Này?”

Nhìn bóng lưng Phủ thừa đi xa, tiểu Quận vương đành phải buông tay xuống rồi thật sự tìm một chỗ phơi nắng.

Phủ thừa cũng không phải cố ý làm lơ hắn ta, mà là vì hôm nay đã là mùng năm tháng hai, còn mùng chín tháng hai sẽ tổ chức Hội thí.

Đây là việc lớn, Thuận Thiên Phủ của bọn họ phải bố trí địa điểm, sắp xếp người giám sát lục soát, cung cấp dụng cụ thi cử, quả thực vô cùng bận rộn. Đâu có thời gian để sắp xếp cho tiểu Quận vương ngây ngô không biết gì chứ?

Thực ra người mới vào làm thường sẽ tự mình theo các Thông phán khác tìm việc làm để học hỏi kinh nghiệm.

Chỉ tiếc tiểu Quận Vương trước đây chưa từng nghĩ đến việc làm quan, nên căn bản chẳng tìm hiểu gì, lại càng không có cái ý thức đó.

Bên này Tạ Tiểu An theo Viên Viên học thêu thùa hai ngày, cuối cùng cũng tự mình thêu được chiếc túi thơm đầu tiên. Nàng cầm lấy túi thơm xem xét, tuy có chút thô kệch nhưng cũng coi như là nhìn được, ít nhất đường kim mũi chỉ cũng ngay ngắn.

Mấy ngày này nàng vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, đó chính là Lạc Văn Tú phải làm sao.

Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào đẩy Lục Chiêu Cẩn cho Lạc Văn Tú, cho nên nàng định để Lạc Văn Tú tiếp xúc với nhiều nam nhân tài giỏi khác.

Vừa hay sắp đến Hội thí rồi, kinh thành rất náo nhiệt, các sĩ tử trên cả nước đều đến đây tham gia Hội thí. Tạ Tiểu An liền định đợi lúc Trạng nguyên diễu hành trên phố sẽ dẫn nàng ta đi xem.

Buổi tối lúc Lục Chiêu Cẩn trở về, sau khi hai người ân ái xong, Tạ Tiểu An nói với hắn chuyện này. Nhưng không ngờ Lục Chiêu Cẩn lại không muốn.

Hắn ôm lấy vai Tạ Tiểu An, đề nghị: “Ta cho người khác đi cùng nàng ấy, tài tử gì đó nàng ấy tự mình xem là được rồi.”

Hắn không muốn để Tạ Tiểu An đi xem những nam nhân khác. Tâm tư này Tạ Tiểu An tất nhiên nghe ra được, nàng đương nhiên không chịu: “Không được, ta cũng muốn đi xem náo nhiệt, ta còn chưa từng thấy Trạng nguyên diễu hành trên phố bao giờ.”

Nàng chọc vào lồng ngực Lục Chiêu Cẩn: “Yên tâm đi, ta chỉ đi xem náo nhiệt thôi, sẽ không để ý đến người khác đâu.”

Lục Chiêu Cẩn: …Càng không yên tâm nữa thì phải làm sao?

Cuộc sống cứ thế trôi qua trong những ngày tiểu Quận vương trở về phủ xin ý kiến phụ vương rồi lại theo các Thông phán khác làm việc.

Ngày hai mươi sáu tháng hai, hôm đó thời tiết rất đẹp. Tạ Tiểu An sáng sớm dậy liền nhìn thấy mây đỏ rực trời, nhìn qua đã biết là một điềm lành.

Hôm đó Trạng nguyên diễu hành trên phố. Tạ Tiểu An mấy hôm trước đã hẹn Lạc Văn Tú rồi, cho nên ước chừng thời gian cũng không còn sớm nữa, Tạ Tiểu An liền đến tìm nàng ta cùng nhau đi ra cửa.

Hai người dẫn theo nha hoàn và Mặc Ngữ, A Văn lên xe ngựa đi thẳng đến Bát Trân Lâu. Tạ Tiểu An đã sớm đặt chỗ ở đây từ mười ngày trước. Nơi này là địa điểm tuyệt vời để xem Trạng nguyên diễu hành trên phố, cho nên đã sớm bị rất nhiều nhà quyền quý đặt kín.

Đến nơi quả nhiên nhìn thấy gần như mỗi phòng riêng cửa sổ của lầu hai của Bát Trân Lâu đều mở rộng. Tạ Tiểu An lướt mắt nhìn qua.

Ừm? Một trong những cửa sổ lại đóng, là không có ai sao?

Trên phố người đông như kiến, Tạ Tiểu An cũng không còn để ý đến phòng riêng đóng cửa sổ đó nữa, chỉ dẫn Lạc Văn Tú vào trong.

Có nha hoàn ra đón: “Quý khách có đặt chỗ trước không ạ?”

Tạ Tiểu An đưa cho nàng ta thẻ số nhận được lúc đặt chỗ trước đó. Nha hoàn cẩn thận xem rồi mới nói: “Mời quý khách vào.”

Sau khi nha hoàn dẫn Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú đến phòng riêng, nghe các nàng gọi món rồi mới lui ra.

Đồ ăn rất nhanh được mang lên. Hai người vừa ăn vừa nghe động tĩnh dưới lầu. Ngay khi hai người ăn xong, đột nhiên nghe thấy Viên Viên đứng bên cửa sổ kinh hô: “Đến rồi!”

Tạ Tiểu An vội vàng đứng dậy đến bên cửa sổ. Nhìn qua, chỉ thấy Trạng nguyên dẫn đầu đội mũ ô sa màu vàng đỏ, vận áo choàng đỏ, trông khoảng hơn ba mươi tuổi, rất chín chắn, chắc đã thành gia rồi.

Ngược lại, vị Thám hoa bên cạnh lại vô cùng tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, Tạ Tiểu An kéo tay Lạc Văn Tú bảo nàng: “Mau nhìn Thám hoa lang kìa.”

Lạc Văn Tú cẩn thận nhìn, cười: “Quả thực anh tuấn.”

Tạ Tiểu An thấy suốt đường đi đều có người ném hoa lụa cho các tân khoa tiến sĩ, nàng xúi giục Lạc Văn Tú: “Mau, muội có thấy ai vừa mắt không, cũng ném cho hắn ta đi.”

Lạc Văn Tú lắc đầu: “Thôi bỏ đi, ta cũng chưa chuẩn bị hoa lụa.”

Lại thấy Tạ Tiểu An cười: “Không sao, ta đã chuẩn bị cho muội rồi. Viên Viên.”

Viên Viên nghe thấy lời chủ tử nhà mình, cười lấy ra một chiếc túi thơm đưa qua.

Tạ Tiểu An nhận lấy mở túi thơm ra. Lạc Văn Tú nhìn, bên trong đựng rất nhiều hoa lụa. Chỉ nghe Tạ Tiểu An nói: “Muội xem, nhiều hoa lụa lắm, muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, không giới hạn một hay năm cái, cứ thoải mái.”

Lạc Văn Tú dở khóc dở cười: “Như vậy không tốt đâu nhỉ?”

Tạ Tiểu An nhét hoa lụa vào tay nàng ta: “Có gì mà không tốt? Muốn ném cho ai thì cứ ném cho người đó, cứ thuận theo trái tim mình là được rồi.”

Mắt thấy Thám hoa lang sắp đi qua dưới lầu các nàng, Tạ Tiểu An lắc lắc cánh tay Lạc Văn Tú: “Mau, lát nữa không kịp đâu.”

Lạc Văn Tú liếc nhìn hoa lụa trong tay, tùy ý ném xuống lầu.

Tạ Tiểu An ngó đầu nhìn, rất tốt, một cái cũng không trúng!

Cũng không biết Lạc Văn Tú cố ý hay vô ý, những bông hoa lụa đó không một bông nào trúng tiến sĩ, từ từ bay lượn rồi rơi xuống đất.

Tạ Tiểu An không khỏi thở dài: “Mắt ngắm thì tốt mà tay ném lại kém quá.”

Lạc Văn Tú e lệ cười cười. Đoàn Trạng nguyên đã đi qua, Tạ Tiểu An đang tiếc nuối nhìn xuống phố thì nghe thấy có nha hoàn gõ cửa.

Tạ Tiểu An ra hiệu cho Viên Viên qua mở cửa. Chỉ thấy nha hoàn bưng một bình rượu đứng ngoài cửa, cung kính nói: “Quý khách thứ lỗi, bình rượu Ô Trình này là do khách ở phòng Thiên tự gửi tặng Tạ nương tử.”

Tạ Tiểu An biết rượu Ô Trình là rượu quý của Bát Trân Lâu, mỗi tháng chỉ bán ba bình, nhiều hơn không có, cho nên giá cũng vô cùng đắt đỏ.

Nàng có chút kỳ lạ, phòng Thiên tự? Hình như chính là phòng riêng duy nhất không mở cửa sổ đó.

“Xin lỗi, ta không nhận đồ của người lạ, ngươi mang về đi.”

Nha hoàn nghe thấy câu trả lời của nàng có chút bối rối. Tạ Tiểu An lịch sự gật đầu với nàng ta rồi dặn dò Viên Viên: “Đóng cửa đi.”

Viên Viên từ từ đóng cửa lại. Nha hoàn thấy vậy đành phải mang rượu về lại phòng Thiên tự, thành thật báo cáo xong, người bên trong nói: “Thôi bỏ đi.”

Hôm đó chắc chắn là một ngày rất náo nhiệt. Tạ Tiểu An tất nhiên không thể nào ở lì trong này được. Nàng nói với Lạc Văn Tú: “Đi, chúng ta đi du hồ. Ta đã đặt thuyền trước rồi. Chúng ta đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn ngon lên thuyền rồi vừa ngắm cảnh vừa ăn.”

Lạc Văn Tú theo sau nàng ra ngoài. Lúc xuống cầu thang, liếc nhìn về phía phòng Thiên tự.

Trong phòng Thiên tự, Tam Hoàng tử vận y phục kín đáo đang cùng thuộc hạ khẽ giọng nói chuyện gì đó.

Còn Tạ Tiểu An thực ra đã có chút đoán mò về người bên trong là ai. Ở kinh thành, những người nàng quen biết mà có thể mua được loại rượu đó cũng chỉ có mấy người.

Chu Trác Quân, tiểu Quận vương và Triệu Kinh Mặc, còn có một Tam Hoàng tử.

Nhưng rõ ràng không phải là ba người đầu tiên. Nếu là Chu Trác Quân chắc chắn sẽ đến gặp mình. Còn Triệu Kinh Mặc và tiểu Quận vương thì đang đi làm công vụ, cũng sẽ không giấu đầu hở đuôi như vậy.

Vậy thì chỉ có thể là Tam Hoàng tử rồi. Tên khốn này ban ngày ban mặt, nhân lúc hôm nay đông người hỗn loạn không biết định làm gì.

Đương nhiên, tất cả đều chỉ là suy đoán của Tạ Tiểu An. Cho nên sau khi ra khỏi Bát Trân Lâu, đi một đoạn đường khá dài, nàng khẽ giọng hỏi Mặc Ngữ: “Đừng quay đầu lại, có ai theo chúng ta không?”

Mặc Ngữ khẽ đáp: “Thuộc hạ không phát hiện ra điều gì bất thường.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận