Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa
Chương 15: Chương 15
Ngày hôm sau, Lục Chiêu Cẩn vẫn như thường lệ đến Đại Lý Tự làm việc, còn Trương ma ma và những người khác thì phải xử lý chuyện của Thu Nguyệt.
Thu Nguyệt bị đánh 20 trượng, không được phép ở lại phủ dưỡng thương, phải bán đi ngay lập tức.
Phù Dung và Thược Dược đã sớm đến chỗ đại y trong phủ mua thuốc trị thương cho nàng ta.
“Một lọ kim sang dược này tỷ cầm lấy, ra khỏi phủ rồi tự mình bôi đúng giờ.”
Thược Dược nhét lọ thuốc vào tay Thu Nguyệt.
“Lần này, nhờ có Tiểu An cầu xin cho tỷ, tỷ mới thoát chết.”
Thu Nguyệt cười, nàng ta nắm chặt lọ kim sang dược, cười rồi lại khóc.
Thược Dược, Phù Dung đứng bên cạnh nhìn bộ dạng này của nàng ta cũng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Thu Nguyệt lau nước mắt: “Ta sẽ ghi nhớ ân tình của muội ấy, còn nữa, cảm ơn các muội.”
Tạ Tiểu An nghĩ bụng giúp người thì giúp cho trót, bèn đến chỗ Trương ma ma.
…
…
“Ma ma, ma ma? Người có đó không?”
Nàng gõ cửa phòng Trương ma ma.
Trương ma ma: “Vào đi.”
Tạ Tiểu An nở nụ cười lấy lòng, vào phòng rồi vội vàng chạy ra sau lưng Trương ma ma đấm lưng cho bà.
“Ma ma, Tiểu An có chuyện muốn phiền ma ma.”
Trương ma ma cười lạnh một tiếng, kéo nàng đến trước mặt mình.
“Quả nhiên là ‘vô sự mà ân cần’.”
Tạ Tiểu An cười hì hì hai tiếng.
Trương ma ma: “Ngươi nói trước xem sao.”
“Là thế này, nô tỳ có mười lạng bạc, người xem có đủ để chuộc Thu Nguyệt không?”
Trương ma ma liếc nàng một cái, cúi đầu uống trà.
“Ngươi dù có 100 lạng cũng vô dụng, Thế tử gia nói bán là bán, chuyện làm trái lệnh như vậy, ngươi dám chứ ta không dám.”
Tạ Tiểu An cũng không thất vọng, đây vốn dĩ không phải mục đích của nàng.
Nàng lấy ra số bạc được gói trong chiếc khăn tay vải thô.
“Ma ma, trong này năm lạng mời người uống trà, năm lạng còn lại mời bà mối uống trà, nhờ bà ấy tìm cho Thu Nguyệt một chỗ tốt, ít nhất là đừng đến thanh lâu kỹ viện, được không ạ?”
Trương ma ma có chút ghét bỏ nhìn chiếc khăn tay.
“Ngươi không có túi thơm à?”
Tạ Tiểu An keo kiệt nói: “Túi thơm đắt lắm.”
Nàng có túi thơm, là của nguyên chủ.
Tài may vá của nàng còn lâu mới đến mức có thể thêu túi thơm, muốn có túi thơm thì phải mua.
Cho nên đối với Tạ Tiểu An, không cần thiết phải tặng bạc rồi còn kèm theo một cái túi thơm.
Trương ma ma chỉ vào nàng: “Ngươi đó, ngươi đó, không biết nói gì với ngươi nữa.”
Mấy chục văn tiền mua túi thơm thì tiếc, mười lạng bạc vì người khác mà cho không thì lại không tiếc?
Lắc đầu, không kìm được nhắc nhở nàng: “Sau này tự mình cẩn thận một chút.”
Tạ Tiểu An biết đây là đang quan tâm mình, nghiêm túc gật đầu đáp vâng.
Tại cửa hông phủ Quốc công, Trương ma ma dẫn người đến đây đợi bà mối.
Hai ma ma tạp dịch một trái một phải dìu Thu Nguyệt.
Trương ma ma nhìn về phía trước nói: “Tiểu An đưa cho ta mười lạng bạc, nhờ ta thu xếp cho ngươi một chỗ tốt.”
Thu Nguyệt sững sờ, trong lòng phức tạp khó tả, lại nghẹn ngào.
Trương ma ma không nói gì thêm, đợi bà mối đến rồi nhét bạc vào tay bà ta.
“Nha đầu này, ngươi thu xếp cho nó một chỗ tốt, thanh lâu kỹ viện thì đừng đến. Số bạc này ngươi cầm lấy uống trà, đợi nó dưỡng thương xong rồi hãy mang đi bán.”
Bà mối cười híp mắt, đẩy bạc lại.
“Tỷ tỷ làm gì vậy, tỷ tỷ căn dặn một tiếng là được rồi, thật sự không cần những thứ này đâu.”
Trương ma ma: “Ngươi cứ nhận lấy, đây là ngươi đáng được nhận.”
Bà mối cũng không từ chối nữa, cười híp mắt cáo biệt Trương ma ma rồi gọi hai nha hoàn đi cùng mình dìu Thu Nguyệt ra khỏi phủ.
Ở Đại Lý Tự, Lục Chiêu Cẩn tan làm sớm đến chỗ bằng hữu An Quy Vân.
Vào cửa ngồi xuống liền mở miệng: “Rượu hôm qua ngươi nhắc đến còn không?”
An Quy Vân đang ngơ ngác không hiểu, tên này vội vàng đến đây chỉ vì cái này sao?
An Quy Vân cười hắn: “Hoài Thanh à Hoài Thanh, ngươi học thói xấu rồi, vội vàng như khỉ đến chỗ ta chỉ để uống rượu sao?”
Hoài Thanh là tự của Lục Chiêu Cẩn.
Lục Chiêu Cẩn nhẫn nại nhìn tên này một cái rồi lại hỏi lại một lần nữa: “Vậy còn hay không.”
“Còn chứ, hai vò rượu còn lại nửa vò, ta cho người mang đến cho ngươi ngay.”
Nói rồi An Quy Vân sai người mang rượu đến.
Lại ngồi xuống hỏi hắn: “Sao vậy? Ngươi cũng không giống người thèm rượu.”
Lục Chiêu Cẩn: “Lát nữa ngươi sẽ biết.”
“Gọi đại phu trong phủ ngươi đến đây.”
An Quy Vân lo lắng tiến lại gần: “Hoài Thanh, ngươi không khỏe ở đâu à?”
Lục Chiêu Cẩn mỉm cười: “Lát nữa có lẽ là người không khỏe là ngươi đấy.”
An Quy Vân: “Ngươi nói vậy là sao?”
Lục Chiêu Cẩn cười không nói.
Đợi rượu và đại phu đều đến, Lục Chiêu Cẩn chỉ vào nửa vò rượu còn lại nói với đại phu: “Xem xem rượu này là rượu gì.”
Đại phu nhìn An Quy Vân một cái, thấy hắn ta gật đầu ở bên cạnh mới tiến lên xem xét.
Ông ta trước tiên mở nút vò rượu ra ngửi rồi lại cầm chén trà bên cạnh rót một ít nếm thử.
Nhíu mày nếm một lát.
Chắp tay nói với hai người: “Rượu này là rượu trợ hứng, mới nếm không gắt, nhưng hậu vị lại rất mạnh, sẽ làm người ta đầu óc mê man.”
Lục Chiêu Cẩn cười lạnh.
An Quy Vân kinh ngạc: “Ngươi nói thật sao?”
Đại phu trịnh trọng gật đầu.
An Quy Vân lập tức ngã dựa vào ghế, xua tay cho đại phu lui xuống.
Hắn Nhìn Lục Chiêu Cẩn, nuốt nước bọt khó khăn nói.
“Hoài Thanh, ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự không biết. Ta rõ ràng mang đến loại danh tửu đặc biệt mua mấy hôm trước, lẽ nào ta mua phải rượu giả?”
Lục Chiêu Cẩn không tỏ ý kiến.
Đúng lúc này, quản gia đến báo có người từ phủ Lý tướng quân đến.
An Quy Vân yếu ớt vẫy tay: “Cho hắn vào.”
Người của phủ Lý tướng quân vào rồi trước tiên cung kính hành lễ.
Sau đó đưa lên một vò rượu: “An công tử, đây là rượu của ngài, hôm qua không cẩn thận lấy nhầm rượu của công tử nhà ta. Không biết vò rượu kia còn lại không, công tử nhà ta nói nếu còn lại thì xin cho tiểu nhân mang về.”
An Quy Vân và Lục Chiêu Cẩn nhìn nhau.
An Quy Vân có chút tò mò nói: “Theo ta biết, rượu kia hình như không phải loại bình thường.”
Người đến bình thản đáp: “Việc này có chút ẩn tình, xin thứ lỗi, tiểu nhân không tiện nói nhiều.”
Lục Chiêu Cẩn: “Tại sao hôm qua không đến?”
Người kia đáp: “Hôm qua sau khi gặp An công tử không lâu, công tử nhà tiểu nhân liền có việc về phủ, cho đến hôm nay mới phát hiện lấy nhầm rượu.”
Lục Chiêu Cẩn gật đầu.
An Quy Vân cũng không hỏi nữa, ra hiệu cho hắn ta tiến lên lấy rượu.
Người đến chắp tay hành lễ, đặt vò rượu của An Quy Vân xuống rồi cầm lấy vò rượu của Lý công tử cáo lui.
Còn lại hai người Lục Chiêu Cẩn và An Quy Vân.
Lục Chiêu Cẩn ung dung nhìn hắn: “Ngươi không định nói gì sao?”
“Hoài Thanh, Hoài Thanh à, là ta có lỗi với ngươi. Ta nhớ ra rồi, hôm qua trước khi đi tìm ngươi, ta gặp Lý công tử. Ta và hắn ta vốn có chút giao tình, bèn đặt rượu xuống hàn huyên với hắn ta một lát rồi uống một chén. Có lẽ là lúc đó xách nhầm, hại ngươi uống phải rượu kia, không làm lỡ việc của ngươi chứ?”
An Quy Vân đấm ngực dậm chân, hối hận không thôi.
Lục Chiêu Cẩn cười dịu dàng: “Không sao, chỉ là nghĩ chúng ta cũng lâu rồi chưa luyện tập, đi thôi, đến sân luyện võ.”
An Quy Vân da đầu tê rần, hắn tuyệt đối không đánh lại Lục Chiêu Cẩn, lần nào cũng bị đánh rất thảm.
Hắn có dự cảm, lần này sẽ đặc biệt thảm.
Lục Chiêu Cẩn ung dung đi về phía sân luyện võ, An Quy Vân cúi đầu ủ rũ theo sau.
Buổi tối, Lục Chiêu Cẩn thân tâm thoải mái và An Quy Vân mặt mày nhăn nhó bước ra khỏi sân luyện võ.
Lúc này hắn vẫn không quên giữ Lục Chiêu Cẩn lại, nhìn trời rồi nói: “Hoài Thanh, trời không còn sớm nữa, ở lại dùng bữa tối đi.”
Lục Chiêu Cẩn không biết nghĩ đến điều gì, cúi đầu mỉm cười: “Không cần, ta đi đây.”
Để lại An Quy Vân đứng trong gió đêm ôm tay xoa xoa nổi da gà, sao lại cảm thấy khoảnh khắc vừa rồi Hoài Thanh xuân ý ngập tràn thế nhỉ?