Nha Hoàn Nhóm Lửa - Tạ Hà Hoa

Chương 110: Chương 110

Lục Chiêu Cẩn lúc này mới hơi yên tâm, rồi nhìn về phía Tam Hoàng tử đang đứng sau lưng nàng, vẻ mặt lêu lổng. Tam Hoàng tử lại phớt lờ hắn, chỉ nhìn Tạ Tiểu An: “Này, Tạ Tiểu An!”

Tạ Tiểu An buông Lục Chiêu Cẩn ra, xoay người: “Tam Hoàng tử có gì cần chỉ dạy?”

“Bản Hoàng tử đi đây.”

“Tam Hoàng tử đi thong thả.”

Nói xong Tạ Tiểu An liền kéo Lục Chiêu Cẩn đi về phía trước: “Hoài Thanh, đi thôi.”

Tam Hoàng tử cứ thế bị bỏ lại phía sau, ánh mắt tối sầm nhìn hai người rời đi.

Tạ Tiểu An khó đối phó hơn hắn nghĩ. Nếu là nữ tử khác hôm nay gặp phải chuyện này, lại bị mình dẫn đến đây, không phải là e lệ thì cũng là kinh hoảng.

Nhưng Tạ Tiểu An từ đầu đến cuối đều rất bình thản, dường như những hành động này của mình hoàn toàn không thể khơi gợi được cảm xúc của nàng.

Đợi ra khỏi tầm mắt của Tam Hoàng tử, Tạ Tiểu An mới nói: “Ngài mau về làm công vụ đi, ta và Văn Tú tập hợp xong sẽ về phủ, không cần lo lắng.”

Lục Chiêu Cẩn một tay dắt dây cương, một tay nắm chặt lấy tay Tạ Tiểu An không buông: “Không, ta đưa nàng về.”

“Hôm nay rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Tạ Tiểu An liền vừa đi cùng hắn vừa kể hết mọi chuyện xảy ra hôm nay cho hắn nghe.

Sau khi Lục Chiêu Cẩn nghe xong, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Hôm nay gặp Tam Hoàng tử chắc chắn không phải là tình cờ.”

Tạ Tiểu An gật đầu: “Ta cũng nghĩ như vậy, còn nữa…”

Tạ Tiểu An lời nói khựng lại, Lục Chiêu Cẩn nhìn nàng: “Cái gì?”

Tạ Tiểu An không biết có nên nói hay không, cuối cùng vẫn ra hiệu cho Lục Chiêu Cẩn cúi đầu xuống, thì thầm vào tai hắn câu nói chưa nói hết của Tam Hoàng tử “thích”.

Lục Chiêu Cẩn nghe xong, trong mắt hiện lên vẻ tức giận: “Hắn tìm chết.”

Tạ Tiểu An vội nói: “Ta cảm thấy hắn nói câu này là có mục đích, không phải là thật sự thích ta.”

Lục Chiêu Cẩn nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào, từ sau khi hai người ở bên nhau lại vô tình mang theo vài phần quyến rũ của nàng, thầm nghĩ, chưa chắc đâu. Ít nhất có một điều có thể chắc chắn, Tam Hoàng tử chết tiệt đó đang nhòm ngó An An của hắn.

“Mấy ngày này đừng ra khỏi phủ nữa, ta đưa các nàng về trước.”

Tạ Tiểu An cũng nghĩ như vậy. Đợi đến chỗ xe ngựa, một tiếng kinh hô ngắt lời hai người.

“Tiểu An, tẩu không sao chứ?”

Là Lạc Văn Tú. Nàng ta ở cửa sổ xe nhìn thấy Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn đến liền vội vàng xuống xe ngựa chạy về phía Tạ Tiểu An.

Đến trước mặt Tạ Tiểu An, một tay ôm lấy nàng, mắt rưng rưng như sắp khóc: “Ta không nên bỏ rơi tẩu.”

Tạ Tiểu An vỗ nhẹ lưng Lạc Văn Tú an ủi nàng: “Yên tâm, ta không sao. Muội đâu có bỏ rơi ta, vốn dĩ là ta bảo hai người đi trước mà.”

“Ta đã nói, ta có cách thoát thân, muội xem, ta không phải vẫn khỏe mạnh đó sao?”

Lạc Văn Tú lúc này mới buông nàng ra, nhìn ngắm một lượt. Thấy nàng thật sự không sao mới lấy khăn tay ra lau nước mắt ở khóe mắt, mang theo chút may mắn sau cơn hoạn nạn, vỗ ngực: “Vậy thì tốt rồi. Thôi, chúng ta về phủ rồi không ra ngoài nữa, thật đáng sợ.”

Tạ Tiểu An khó khăn giải thích: “Thực ra, kinh thành cũng không phải ngày nào cũng loạn như vậy đâu. Đợi qua khoảng thời gian này ta lại dẫn muội ra ngoài chơi.”

Hôm nay Lạc Văn Tú chắc là vì nàng mới gặp phải tai bay vạ gió này. Tạ Tiểu An và Lục Chiêu Cẩn nhìn nhau, Lục Chiêu Cẩn gật đầu ra hiệu chuyện này hắn sẽ điều tra rõ ràng.

Hai người rất hiểu nhau. Tạ Tiểu An tự nhiên biết hắn đang bày tỏ điều gì, liền kéo Lạc Văn Tú lên xe ngựa. Lục Chiêu Cẩn lên ngựa đi bên cạnh xe, một đường đưa các nàng về phủ.

Mãi đến khi tận mắt nhìn thấy Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú vào phủ mới quay ngựa rời đi.

Tạ Tiểu An và Lạc Văn Tú trước tiên đến chính viện gặp Tiền thị. Tiền thị có chút kinh ngạc đặt chén trà xuống: “Về rồi à? Sao không chơi thêm một lát nữa?”

Lạc Văn Tú mím môi cười: “Hôm qua cháu ngủ muộn, hôm nay cảm thấy hơi mệt mỏi nên đã bảo Tiểu An dẫn cháu về nghỉ ngơi rồi.”

Sau khi Tạ Tiểu An hành lễ xong liền quy củ đứng một bên, có chút ngạc nhiên trước những lời này của Lạc Văn Tú.

Đợi ra khỏi sân, Lạc Văn Tú mới khẽ giọng giải thích: “Ta sợ di mẫu làm khó tẩu nên không nói chuyện xảy ra hôm nay. Tẩu về cũng dặn dò Lục Ngân một chút.”

Dù Tạ Tiểu An vô tội, nhưng lần đầu đưa Lạc Văn Tú ra ngoài đã xảy ra chuyện như vậy, khó đảm bảo Tiền thị sẽ không giận cá chém thớt mà trách nàng không chăm sóc tốt cho Văn Tú.

Tạ Tiểu An không phải là người không biết điều, tất nhiên nhận lấy ý tốt của nàng ta: “Được, ta về sẽ nói với Lục Ngân. Bữa tối muội đến Vãn Hương Đường ăn nhé, ta đích thân vào bếp, coi như là an ủi muội một chút.”

Trong đôi mắt đẹp của Lạc Văn Tú tỏa ra niềm vui bất ngờ: “Vậy thì tốt quá, lần này ta có phúc được ăn ngon rồi!”

Tạ Tiểu An nói là làm, buổi tối đích thân vào bếp làm rất nhiều món sở trường của mình. Nghĩ là ở trong phủ, chắc sẽ không có chuyện gì, lại đặc biệt lấy ra hai bình rượu nàng tự mình ủ.

Rượu màu trắng sữa rót vào chén. Lạc Văn Tú tò mò: “Đây là rượu gì?”

Tạ Tiểu An cười đặt rượu trước mặt nàng ta: “Đây là rượu ta tự mình ủ, gọi là rượu Thủy Hoa. Vị dịu, nhưng nếu tửu lượng của muội không tốt thì uống ít một chút, rượu này hậu vị rất mạnh đó.”

Lạc Văn Tú nghe thấy lời nàng nói, cầm lấy chén rượu nhấp một ngụm, khen: “Lại có vị hơi ngọt, ngon quá!”

Tạ Tiểu An cũng tự mình rót một chén: “Còn gì bằng, đây là dùng gạo nếp ủ, là loại rượu ta thích uống nhất.”

Hai người đang nói chuyện thì Lục Chiêu Cẩn vén rèm vào. Nhìn thấy Lạc Văn Tú còn sững sờ một chút: “Văn Tú?”

Lạc Văn Tú đứng dậy hành lễ: “Biểu ca về rồi. Hôm nay Tiểu An mời ta đến dùng bữa, biểu ca sẽ không phiền chứ?”

Lục Chiêu Cẩn đương nhiên không thể nói là phiền, chỉ giơ tay nói: “Sao có thể? Mau ngồi đi.”

Lục Chiêu Cẩn liếc Tạ Tiểu An một cái, không rõ nàng nghĩ gì. Biết rõ Văn Tú là chính thê mà mẫu thân hắn vừa ý, sao còn “dẫn sói vào nhà”?

Đúng vậy, trong mắt Lục Chiêu Cẩn đây chính là dẫn sói vào nhà. Lại còn uống rượu nữa, chuyện này nếu để mẫu thân hiểu lầm giữa hắn và Lạc Văn Tú có gì đó thì phải làm sao?

Tạ Tiểu An tất nhiên nhìn thấy ánh mắt hắn, vội vàng đứng dậy qua cởi áo choàng cho hắn: “Hôm nay xảy ra những chuyện này, ta liền nghĩ làm một bữa ngon an ủi Văn Tú. Ngài sao lại về rồi? Không phải Mặc Ngữ về báo là ngài sẽ về muộn hơn sao?”

Lục Chiêu Cẩn cúi đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: “Vốn dĩ là phải muộn hơn mới về được, nhưng ta muốn về gặp nàng nên đã xử lý công việc nhanh chóng rồi.”

Tạ Tiểu An nghe thấy lời này, liếc nhìn Lạc Văn Tú đang ngồi lại bàn giả vờ như không nghe thấy. Thấy nàng ta không nhìn về phía này, Tạ Tiểu An liền khẽ đấm vào ngực Lục Chiêu Cẩn một cái, khẽ nói: “Nói chuyện cho đàng hoàng, mau rửa tay dùng bữa.”

Lục Chiêu Cẩn cười cười, ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ngồi xuống bên phải Tạ Tiểu An, bên trái nàng là Lạc Văn Tú.

Sau khi Tạ Tiểu An rót rượu cho Lục Chiêu Cẩn, nói với Lạc Văn Tú: “Văn Tú, mau thử tay nghề của ta thế nào.”

Lạc Văn Tú cười gật đầu. Đợi Lục Chiêu Cẩn động đũa, nàng ta mới bắt đầu cầm đũa.

Nhưng không ngờ đũa đầu tiên Lục Chiêu Cẩn lại gắp cho Tạ Tiểu An. Chỉ thấy hắn vô cùng tự nhiên trước tiên gắp cho Tạ Tiểu An rồi mình mới bắt đầu dùng bữa.

Lạc Văn Tú cụp mắt xuống, tự mình chuyên tâm dùng bữa. Dù là nàng ta, cũng phải thừa nhận — món Tạ Tiểu An nấu thực sự ngon, rượu nàng ủ cũng rất tuyệt.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận