Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 6
5
Bảy rưỡi sáng.
Người tốt nào lại có thể dậy nổi vào giờ đó chứ?
Hồi năm tôi học lớp 12 cũng chưa từng có mặt ở lớp lúc bảy rưỡi nữa là.
Nhưng mà…
“Giải thích công việc.”
Là kiểu giải thích nào đây? Có phải kiểu hướng dẫn trong mấy truyện tiểu thuyết không?
Nghĩ tới thôi đã thấy kích thích rồi.
Vậy nên sáng hôm sau, tôi vẫn cố đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, có mặt đúng giờ trước cửa văn phòng của Bùi Thanh Hoài.
Bác sĩ Bùi đã thay xong áo blouse trắng, dáng người cao ráo, đang chuẩn bị dẫn sinh viên đi khám bệnh.
Tôi thử chào anh:
“Bác sĩ Bùi—”
Anh ấy chỉ liếc nhìn tôi một cái, giọng nhàn nhạt:
“Đợi tôi một lát.”
Rồi dắt theo một nhóm sinh viên lướt qua trước mặt tôi.
Đi được một đoạn, tôi nghe một chàng trai trẻ hỏi:
“Thầy Bùi, người vừa rồi là bệnh nhân của thầy à?”
“Không phải.”
“Ồ… mắt cô ấy đẹp thật đó, sáng rực luôn, thầy có để ý không?”
“...Cậu rảnh quá à?”
...
Tôi: “…”
Tôi ngồi xuống ghế dài ngoài hành lang.
Mới giờ này mà đã có khá nhiều bệnh nhân đang ngồi chờ khám bệnh.
Chờ mãi, chờ mãi mà vẫn chưa thấy bóng dáng bác sĩ Bùi đâu.
Tôi buồn đến phát chán, bèn chụp đại một tấm hình có mấy chiếc ghế xanh, gửi cho bạn thân là Vu Miễu.
Vu Miễu lập tức nhắn lại:
[Cậu ở bệnh viện làm gì vậy? Bị bệnh à?]
Tôi nhắn: [Đến tìm chồng.]
Vu Miễu: [……]
Vu Miễu: [Tháng trước hai người còn chưa thân thiết, giờ đã quấn nhau như keo, còn dám lừa tớ là chưa có tiến triển! Thịnh Duy! Cậu không thấy lương tâm cắn rứt à?]
Tôi: [Nhưng tớ cũng đâu có gặp được anh ấy đâu. Cậu nói xem, hay là tớ cũng đi lấy số khám nhỉ?]
Vu Miễu cười lạnh: [Cậu cứ lấy đi, lát nữa bước vào thì hỏi luôn: bác sĩ Bùi, anh xem tim em có đang đập loạn nhịp không?
Tôi: 「……」
Tôi ngồi co ro một góc, chán đến phát ngán.
Điện thoại rung lên, tin nhắn của Bùi Thanh Hoài hiện ra:
[Xin lỗi, có ca cấp cứu.]
[Tôi phải đi mổ. Nếu em có việc thì cứ về trước, nếu không thì trong ngăn kéo dưới cùng có sô-cô-la.]
Tôi nhắn lại: [Ừ ừ, không sao đâu, anh lo việc của anh đi.]
Bùi Thanh Hoài: [Ừ.]
Một chữ đơn giản, dứt khoát.
Tôi đợi một lúc, anh ấy không nhắn thêm gì nữa.
Tôi thấy hơi hụt hẫng.
Nhưng mà…
Thôi vậy.
Từ đầu tôi đã biết tính anh ấy là thế rồi, tôi cũng đâu phải mới biết công việc anh ấy rất bận.
Tôi đứng dậy, lặng lẽ như bóng ma đi vào văn phòng.
Trong phòng không có ai, trên bàn chất đầy hồ sơ.
Ghế xoay của anh có phần lưng tựa rất cao, tôi ngồi xuống, cả người gần như bị che khuất.
Tôi quay lưng lại, điều chỉnh độ cao ghế.
Đột nhiên, “cốc cốc cốc” – có tiếng gõ cửa.