Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 2
Bùi Thanh Hoài không thèm ngẩng đầu, lạnh nhạt cắt ngang:
“Chỉ số IQ thấp dễ lây. Tôi không học chung với người học kém.”
Một câu đâm thẳng vào tim.
Hoa khôi ôm mặt khóc chạy mất.
Thế nên, mỗi lần tiếp xúc với anh, tôi luôn rất cẩn thận, dè chừng, lấy im lặng làm nguyên tắc sống còn.
Anh ấy không hỏi, tôi không nói. Anh vừa ấy mở miệng, tôi đã hoảng hốt.
Bùi Thanh Hoài hỏi: “Cậu có thấy bài tập của tôi đâu không?”
Tôi: “Hả?”
Anh ấy: “Cậu làm chết cây xương rồng của tôi rồi à?”
Tôi cũng: “Hả?”
“…”
Do những cuộc trò chuyện như thế xảy ra nhiều quá, anh ấy cũng chán, không buồn hỏi nữa.
Nhưng vì tôi ít nói, lại không gây phiền phức nên rốt cuộc lại trở thành bạn cùng bàn lâu nhất của anh.
Không ngờ là, lớn lên rồi, hormone của anh ấy lại mạnh mẽ đến vậy…
Lạy Chúa.
Tôi âm thầm làm dấu thánh giá trong lòng.
Cảm ơn ngài đã ban cho con một người đàn ông có cơ bụng tám múi.
Rời khỏi cục dân chính, Bùi Thanh Hoài là người cầm lái.
Tôi ngồi ghế phụ, len lén chụp ảnh cánh tay nổi gân xanh của anh ấy rồi gửi cho bạn thân:
[Gửi tớ 500 tệ, sau này livestream cho cậu xem tay của Bùi Thanh Hoài – phó trưởng khoa ngoại bệnh viện hạng ba mỗi ngày.]
Bạn thân: [Chậc, thế thì cẩn thận vào. Nhớ đừng để anh ta phát hiện.]
Bạn thân: [Hai người chênh lệch size thế kia, một tay anh ta ôm cậu trong phòng tắm suốt một tiếng cũng còn dư sức. Chọc anh ta giận là cậu chỉ còn nước nằm im chịu trận thôi.]
Tôi: […]
Xe dừng lại trước siêu thị.
Bùi Thanh Hoài thấy tôi vừa cầm điện thoại vừa trầm ngâm, đôi mắt thì lấp lánh một vẻ rất đáng nghi, anh ấy ngừng lại một lát rồi hỏi:
“Có muốn vào mua chút đồ với tôi không?”
“Hả?”
“Mua một vài món đồ gia dụng.”
Tôi nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Được.”
Hôm nay là ngày làm việc, đường phố khá vắng người.
Để chắc ăn, tôi vẫn đội mũ và đeo khẩu trang.
Đi ngang quầy đồ dùng vệ sinh cá nhân, Bùi Thanh Hoài cầm lên hai cặp ly súc miệng, hỏi:
“Em thích cặp nào?”
Ngón tay anh ấy thon dài.
Nhìn thôi cũng biết là kiểu người thắt cà vạt rất thành thạo.
Tôi chọn: “Cái có tai thỏ kia.”
Bùi Thanh Hoài gật đầu, im lặng đặt vào xe đẩy.
Đi ngang khu dép trong nhà, anh ấy lại hỏi: “Thích cái nào?”
Tôi vẫn chọn: “Thỏ.”
Thế là anh lại mua cho tôi một đôi mới.
Tiếp theo là khăn mặt, gối cổ, bàn chải đánh răng…
Đủ thứ to nhỏ khác nhau, chẳng mấy chốc, xe đẩy đã chất đầy đồ có hình thỏ con.
Cuối cùng dừng lại ở khu chăn ga gối đệm.
Tôi: “…”
Nhìn cái giường to đùng trước mặt, đầu tôi phải chạy mất cả ba vòng quanh trái đất mới kịp phản ứng:
“Mua mấy thứ này… là để sống chung à?”
Bùi Thanh Hoài nhướng mày: “Không thì sao?”
Anh ấy hỏi tiếp:
“Chẳng lẽ thầy bói bảo em chỉ cần đăng ký kết hôn là được kéo dài tuổi thọ, không cần sống chung, không cần hấp thụ dương khí từ đàn ông à?”
Tôi chột dạ gãi mũi: “Ồ… anh biết hết rồi hả.”
“Ừ, dì nói với tôi rồi.”
“Vậy anh…”
“Không sao. Nhà tôi cũng đang giục cưới, tôi cần một người vợ để đối phó.”
Ngừng một chút, Bùi Thanh Hoài nói:
“Hoặc là, chúng ta có thể ký một bản hợp đồng.”
“Hửm?”
“Tôi cho em mượn dương khí. Em giúp tôi đóng giả làm vợ chồng hạnh phúc trước mặt người nhà.”
Anh ấy hơi ngước mắt lên nhìn tôi, giọng điềm đạm trầm thấp:
“Nửa năm sau, hồ sơ đi tu nghiệp nước ngoài của tôi sẽ chính thức được thông qua. Đến lúc đó, chúng ta ly hôn, đường ai nấy đi.”