Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi
Chương 4
Dù gì cũng đã kết hôn, lại còn sống chung với nhau…
Giấy chứng nhận kết hôn cũng đã lấy lâu như vậy rồi, anh ấy còn không cho tôi đụng vào một cái.
Mới đầu, hai đứa vẫn còn ngủ chung giường, dù giữa chúng tôi như cách cả dải ngân hà, nhưng ít ra còn nằm chung một “chiều không gian”.
Vậy mà có một đêm, tôi mơ màng sờ trúng tay anh ấy, còn lẩm bẩm:
“Tay bác sĩ Bùi cứng ghê… chắc da trắng lắm, ngón tay cũng dài nữa…”
Sáng hôm sau, anh ấy ôm chăn, mặt lạnh tanh đứng ở đầu giường:
“Từ hôm nay, tôi ngủ ở phòng làm việc.”
Cứ như thể chỉ cần trễ thêm một giây, tôi sẽ nhào lên làm thịt anh không bằng.
Sớm biết thế thì hôm đó tôi nên liều luôn, nhân lúc tối trời mò qua hôn trộm một cái thật mạnh.
Bác sĩ Bùi đến vội, đi cũng vội.
Tôi nhìn túi “đồ dùng đặc biệt” mà anh ấy để lại, mở điện thoại ra, thấy bình luận của fan:
[Con bé chết tiệt này, ăn ngon thế, cho tôi ăn ké một miếng với “nhồm nhoàm nhồm nhoàm”!]
Tôi thở dài.
Tôi còn chưa được ăn miếng nào đây này.
Cái túi to đùng đó… rốt cuộc bao giờ mới được dùng tới chứ?
4
Tôi thấy hơi đau đau cái đầu.
Chỉ một chút thôi, không nhiều.
Vì cuộc sống của tôi sắp sửa xuất hiện thêm một chuyện dữ dội hơn khiến tôi đội cái mặt nạ “đau khổ”.
Tôi cầm điện thoại, đứng bên đường, nghĩ mãi không hiểu nổi:
“Từ từ đã, chị nói lại lần nữa xem?”
Quản lý đáp:
“Chị vừa nhận cho em một phim mới, nữ chính là bác sĩ. Nhớ đọc tài liệu vào nhé, đừng để đến tháng sau vào đoàn rồi vì cầm nhầm dao mổ mà bị mắng lên hot search.”
“…Nói lại lần nữa?”
“Nhận cho em một phim mới, nữ—”
“Không phải cái đó.” Tôi cau mày cắt ngang. “Năm ngoái chúng ta chẳng phải đã thống nhất rồi sao, từ giờ không nhận phim nghề nghiệp nữa mà?”
Tôi hoàn toàn không có chút kinh nghiệm trong bất kỳ lĩnh vực chuyên môn nào.
Quản lý thở dài:
“Giờ em học tạm đi. Chủ yếu là vì mấy diễn viên nam khác giờ cứ nghĩ em khắc họ, không ai dám nhận vai diễn đối đầu với em cả.”
“Nhưng mà…”
“Cố lên nhé! Chị tin em nhất định làm được! Tiểu Duy của chúng ta là giỏi nhất!”
“…"
Tút tút tút…
Chị ấy cúp máy.
Tôi: “…”
Mang khuôn mặt không cảm xúc về đến nhà.
Giữa đêm, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt hắt ra từ phòng làm việc.
Lòng tôi… còn u ám hơn ánh sáng mờ mịt trong phòng khách lúc này.
Hình như Bùi Thanh Hoài đang làm việc.
Tôi bước tới, vừa định gõ cửa thì nghe giọng trầm thấp, điềm đạm của anh ấy vang lên, hình như đang nói chuyện điện thoại:
“Ừ, may là chỉ có tôi và cậu đọc bài luận này.
“Viết rất tốt, tôi đã xóa toàn bộ rồi.
“Cậu có thể dùng nó để nộp đơn xin giải Hugo. À, nhớ đừng ghi tên tôi.
“Không có gì nghiêm trọng đâu, cậu cứ viết nhanh lên. Viết xong rồi thì có thể viết lại rồi.”
…
Tôi: “…”
Thôi, dù có muốn tìm người giúp thì cũng không thể là anh ấy.
Anh ấy quá lạnh lùng.
Từng phút từng giây đều khiến tôi cảm thấy như đang bị giảng viên hướng dẫn tra tấn tinh thần.
Tôi lặng lẽ quay người, ra ghế sofa nằm thẳng cẳng.
Nghe thấy động tĩnh, Bùi Thanh Hoài bước ra, thử thăm dò, giọng nhẹ nhàng:
“Tiểu Duy?”
“Ừm.”
“Em ăn tối chưa?”
“Chưa…”
Tiếng sột soạt vang lên, tôi nghe thấy tiếng anh ấy bước lại gần.
Giây tiếp theo, Bùi Thanh Hoài bật cái đèn đọc sách cạnh sofa.
Ánh đèn vàng dịu ấm lập tức lan tỏa, chiếu sáng đôi mắt anh ấy đang nhẹ nhàng liếc nhìn tôi.
Anh ấy hỏi:
“Có muốn ăn gì không?”