Lá Thư Tình Gửi Bác Sĩ Bùi

Chương 18

Như một con báo ẩn nhẫn bấy lâu, cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt sắc nhọn.

Tôi bỗng cảm thấy không ổn.

Muốn bỏ chạy rồi.

"Đợi đã, anh không phải xem cái đó..."

"Vợ à." Anh ấy giữ chặt cổ tay tôi,

"Dạo gần đây, em có bất mãn gì với anh sao?"

"……"

"Anh đúng là quá bận, nhưng nếu vợ cần, anh có thể lập tức về ngay." Bùi Thanh Hoài dừng một chút rồi hỏi:

"Thật sự cần tới tận hai ông chồng à?"

Chuông báo động vang khắp nơi, tôi vùng vẫy trong tuyệt vọng:

"Không phải, nghe em giải thí—"

Bị anh ấy đè trở lại.

"Đã muốn hai rồi, sao vợ không chơi hẳn bảy người luôn đi?" Anh cúi sát tai tôi, thì thầm như ma quỷ:

"Ai không trụ nổi nữa thì xuống giường,đào thải người yếu nhất để đàn ông khỏi sinh lười.”

"……"

Tối hôm đó, tôi thề.

Tôi vốn chỉ định về nhà trông anh ấy một lát thôi mà.

Vậy mà không hiểu sao, bị "trông" cho toát cả mồ hôi.

Cái thể lực này… chỗ nào giống bệnh nhân cơ chứ?!

Từ nửa đêm đến sáng hôm sau, tôi gối đầu lên ngực anh mà ngủ thiếp đi.

Mơ màng còn muốn nhắn cho Vu Miễu một câu… Sờ được rồi.

Tuy phải trả một cái giá nhất định nhưng cuối cùng, tôi cũng sờ được cơ bụng của Bùi Thanh Hoài rồi!!!

18

Trời còn chưa sáng hẳn, Bùi Thanh Hoài đã bế tôi dậy:

“Dậy đi, Tiểu Duy.”

“……”

“Trợ lý gọi điện nói sắp đến dưới nhà rồi, bảo em dậy chờ chị ấy.”

“……”

Tôi mơ mơ màng màng, mắt mở không nổi.

Rốt cuộc số tôi khổ cỡ nào…

Tại sao hôm nay còn phải đi làm chứ…

Bùi Thanh Hoài đợi vài giây mà không thấy tôi có động tĩnh gì, thở dài rồi bế tôi vào phòng tắm rửa mặt:

“Cố thêm hai ngày nữa thôi.”

“Hửm?”

“Anh đang xem mấy khu nhà, chiều nay sẽ đi mua một căn ngay gần phim trường.”

“……”

Tôi giật mình tỉnh hẳn: “Anh bình thường một chút đi.”

Bùi Thanh Hoài đưa bàn chải điện đã bóp sẵn kem đánh răng cho tôi.

Tôi hậm hực đánh răng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, bỗng hỏi:

“Bùi Thanh Hoài.”

“Hử?”

“Người nhà anh… trước đây đối xử với anh rất tệ phải không?”

“……”

Anh ấy khựng lại một chút: “Sao thế?”

“Hồi đi học, ba mẹ anh chưa bao giờ đi họp phụ huynh, còn phụ huynh của Bùi Triết thì chưa từng vắng mặt.”

Mặc dù Dư Miểu vẫn chưa trả lời tin nhắn tôi.

Nhưng sau chuyện tối qua, tôi bỗng nhớ ra vài chuyện.

Trước đây cứ tưởng chẳng liên quan.

Nhưng giờ nghĩ lại…

“Anh toàn ăn cơm ở căn-tin, còn Bùi Triết từng cho em xem cơm trưa người nhà cậu ta chuẩn bị.”

“Anh ghét các hoạt động thể thao cần phụ huynh tham gia, chưa bao giờ xuất hiện. Nhưng Bùi Triết thì rất tích cực, rõ ràng cậu ta có bệnh tim mà vẫn tham gia.”

“Anh…”

“Thịnh Duy.” Bùi Thanh Hoài cụp mắt nhìn tôi, đôi mắt màu nâu nhạt như biển sâu.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận