Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh
Chương 7: Phát triển
Phù Liễm thấy Hoắc Vân Kỳ trong bộ dạng này, cảm thấy rất thất vọng, nhưng gương mặt vẫn không có biểu hiện gì khiến người khác không thể nhìn ra được chút cảm xúc nào.
“Lời nói của bệ hạ khiến nô tài cảm thấy rất sợ hãi. Cũng xin bệ hạ bớt giận, bảo trọng long thể!”
Ông ta vừa nói vừa khom người cúi đầu, Hoắc Vân Kỳ nhìn dáng vẻ cung kính không mắc chút lỗi sai dù là nhỏ nhất của ông ta, lửa giận trong lòng càng thêm mãnh liệt. Hắn ta xoay người chậm rãi tới trước mặt của Phù Liễm, trong mắt ngập tràn ý lạnh thấu xương.
Hắn ta nhìn Phù Liễm nhưng ông ta cũng không hề nao núng, mặt không đổi sắc nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Kỳ.
Đôi bên giằng co một lát, Phù Liễm lui về sau một bước, biểu cảm trên gương mặt vẫn giữ nguyên, Hoắc Vân Kỳ nhếch mép cười lạnh một tiếng: “Tổng quản, dáng vẻ sợ hãi của ngươi trông như thế nào? Cho đến bây giờ trẫm cũng chưa từng thấy qua.”
Phù Liễm nói: “Nô tài sợ hãi ở trong lòng, nếu nô tài có vẻ mặt nơm nớp lo sợ, e rằng làm mất thể diện của bệ hạ trước quan lại triều đình và các thành viên trong hoàng tộc, như vậy tội của nô tài mới là không thể tha thứ.”
Hoắc Vân Kỳ nghe ông ta nói như vậy, khựng lại một lát, chợt cười to, đưa tay vỗ vỗ vai Phù Liễm liên tục nói: “Thì ra là thế! Thì ra là thế! Tổng quản đúng là đã suy nghĩ giúp trẫm như vậy.”
Phù Liễm đứng yên, mặc Hoắc Vân Kỳ tùy ý vỗ mạnh bao nhiêu thì ông ta vẫn đứng vững, không nhúc nhích: “Nô tài được Tiên đế căn dặn phải hầu hạ bệ hạ thật tốt, đương nhiên là nô tài sẽ tận tâm tận lực mọi chuyện.”
Hoắc Vân Kỳ nhíu mày: “Ngươi thật sự làm như vậy sao?”
“Bẩm bệ hạ, nô tài thật sự làm như vậy.”
“Trẫm hỏi ngươi, Nhiếp chính vương có quyền lực không?”
Phù Liễm nhớ tới thánh chỉ lúc sáng, trả lời: “Không có.” Ông ta ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Tất cả thánh chỉ đều phải có dấu ấn của ngọc tỷ, mà ngọc tỷ lại trong tay của bệ hạ, từ trước đến nay chỉ có một người là bệ hạ mới được ban thánh chỉ.”
Phù Liễm nói chưa dứt lời, sự tức giận của Hoắc Vân Kỳ lên đến đỉnh điểm. Hắn ta nghiến chặt hàm răng, hai má hóp lại, bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền không khống chế được mà run rẩy. Hắn ta thề, nỗi nhục ngày hôm nay, trong tương lai nhất định sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần cho Hoắc Nghiễn Trưng.
“Tổng quản, lúc rảnh rỗi ngươi đừng quên cầu nguyện cho Nhiếp chính vương một chút, cầu cho hắn sống lâu trăm tuổi, không bị ch*t sớm.”
Phù Liễm nhìn bộ dạng của Hoắc Vân Kỳ, bình tĩnh nói: “Nô tài chỉ cầu phúc cho bệ hạ.”
Hoắc Vân Kỳ cười lạnh một tiếng, phất tay áo rời đi, Phù Liễm đi theo ra đại điện, gọi tiểu đồ đệ Thanh Dương theo sát.
…
Trong Khôn Ninh Cung.
Thôi hoàng hậu gọi người dọn lên những món ăn mà Hoắc Vân Kỳ thích, còn có dưa và trái cây, nhưng chờ đến giờ Tuất mà vẫn chưa thấy Hoắc Vân Kỳ tới.
Hạ cô cô thấy Thôi hoàng hậu đang tức giận, nhẹ nhàng nói: “Nương nương, hay là để nô tỳ đến Tử Thần Điện xem thử?”
Thôi hoàng hậu gật đầu: “Đi xem xem, có phải bệ hạ gặp chuyện gì nên bị trì hoãn không?”
Hạ cô cô đi đến Tử Thần Điện, Thôi Nghiên đứng dậy, đi tới đẩy cánh cửa sổ ra. Trời đã tối rồi, màn đêm nồng nặc mùi hương của hoa quế. Nếu là trước kia, vào ngày mười lăm hàng tháng, Hoắc Vân Kỳ dù có bận rộn thế nào thì cũng sẽ tới Khôn Ninh Cung từ sớm, nhưng hôm nay lại không tới, cũng không phái người qua báo. Một canh giờ trước Hạ cô cô đã đi xem một lần và nói rằng Hoàng thượng đang bận, bận bịu đến bây giờ sao?
Trong lòng nàng ta có một dự cảm không tốt.
Lúc Hạ cô cô đến Tử Thần Điện, Phù Liễm đang bày các vật phẩm vào trong điện. Có lẽ vừa đem từ trong khố phòng ra, trên mặt đất vẫn còn đất và mảnh vụn vừa được quét, Hạ cô cô có chút sững sờ.
Sau khi đặt bình sứ Hồng vào chỗ, Phù Liễm quay đầu thì thấy Hạ Chi bước vào.
Hạ Chi mở miệng nói trước: “Tổng quản, đây là…”
Phù Liễm không giải thích chuyện gì đang xảy ra, chỉ hỏi: “Hạ cô cô tới đây có việc gì?”
Hạ Chi cười nói: “Hoàng hậu nương nương còn đang chờ bệ hạ cùng dùng bữa tối, nương nương bảo nô tỳ tới xem bệ hạ có bị chuyện gì trì hoãn hay không?”
Phù Liễm chợt nhớ tới, Hoắc Vân Kỳ tối nay cần tới Khôn Ninh cung, nhưng bây giờ người đã đi rồi, lại đang bực bội, chắc sẽ không đến.
“Hạ cô cô nói Hoàng hậu nương nương tối nay nghỉ sớm đi!” Phù Liễm nói xong, gương mặt Hạ Chi lộ vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói: “Tổng quản, hôm nay là mười lăm…”
Lúc này, Phù Liễm không thể làm gì khác hơn, nói: “Bệ hạ chắc đã quên hôm nay là mười lăm rồi, sáng sớm ngày mai Hạ cô cô hãy nấu một bát canh giải rượu, để cho nương nương mang tới!”
Hạ Chi hành lễ với Phù Liễm: “Đa tạ tổng quản, nô tỳ xin phép về trước.”
Phù Liễm gật đầu, như thường lệ không nói gì thêm. Hạ Chi đi đến cửa đại điện, nhịn không được quay đầu nhìn, Phù Liễm đưa lưng về phía cửa đại điện, đang tỉ mỉ trang trí Tử Thần Điện lại như cũ.
Hạ Chi có chút xuất thần, nàng ta đã ở trong cung rất nhiều năm, nhìn người cũng không ít. Phận làm nô tài, phần lớn là nơm nớp lo sợ, lấy lòng nịnh nọt, nhưng Phù Liễm lại không giống vậy. Ông ta giống như là nhà sư quét rác trong chùa, không nói nhiều, rất ít cười, dường như ông ta đều có thể bình tĩnh không chút gợn sóng dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.
Ông ta không sợ ch*t sao? Hạ Chi hỏi, nhưng không có đáp án.
Nàng ta trở về Khôn Ninh Cung, kể lại cho Thôi hoàng hậu những gì đã nói với Phù Liễm ở Tử Thần Điện. Thôi Nghiên gật đầu, gọi phòng bếp làm một bát mì lạnh, miễn cưỡng ăn vài miếng sau đó đi ngủ sớm.
Tất cả món ăn trên bàn vẫn còn nguyên.
Lúc Hạ Chi hạ rèm xuống, Thôi hoàng hậu bỗng nhiên buồn bã nói: “Ngươi nói xem, Hoàng thượng mười lăm nào cũng đến, sao giờ lại như vậy?”
Giọng nàng ta có chút bi thương, Hạ Chi vội vàng khuyên nhủ: “Nương nương chớ suy nghĩ nhiều, hôm nay bởi vì triều đình có nhiều việc cho nên bệ hạ quên thời gian thôi, cũng không phải cố ý không đến.”
“Bổn cung thực sự rất mệt mỏi, bất kể là phụ thân hay Thái hậu đều muốn bổn cung chăm sóc bệ hạ. Người còn trẻ nên sẽ rất mệt, người là hoàng thượng, ta là hoàng hậu, muốn ta chăm sóc cho hoàng thượng! Rõ ràng ta còn nhỏ tuổi hơn so với hoàng thượng…” Thôi Nghiên nói tới đây có chút nghẹn ngào, nàng ta nhịn xuống, không muốn cảm giác tủi thân trào dâng lên như vậy.
Hạ Chi nặng nề thở dài, ngồi xổm trước giường, cầm lấy tay nàng ta: “Nương nương chịu thiệt thòi rồi, nô tỳ biết.”
Thôi Nghiên nghiêng người về phía Hạ Chi: “Đã để cho ngươi lo lắng, bổn cung chỉ cảm thấy cuộc sống này trôi qua chẳng có gì thú vị.”
Hạ Chi trả lời: “Nương nương, nô tỳ muốn nói chính là, người sống trên đời, phải làm chủ cuộc đời của bản thân.”
Thôi Nghiên nói: “Ngươi nói đúng, nhưng sống trong hoàng cung, bổn cung thấy những ai muốn làm chủ cuộc đời mình đều dường như là không thể.”
Hạ Chi cười: “Nhiếp chính vương, ngài ấy có thể.”
Thôi Nghiên nhớ lại gương mặt lạnh lùng của Hoắc Nghiễn Trưng, cười cười hỏi: “Trước đây ngài ấy cũng như vậy sao?”
Nhắc đến trước đây, Hạ Chi nói: “Ở trong trí nhớ của nô tỳ, Nhiếp chính vương dường như vẫn luôn như vậy, ngài ấy không giống như lúc bệ hạ khi trước, thường hay làm những việc…” Hạ Chi kể lại một chút chuyện, trên mặt Thôi Nghiên cuối cùng cũng xuất hiện ý cười, quên đi phiền muộn hôm nay.
Trong Vĩnh Thọ Cung, Thái hoàng thái phi, Hoắc Nghiễn Trưng và Mục Đào Đào, ba người vây quanh chậu than đang đỏ hồng. Mỗi người đều mang tâm tư của riêng mình, nước trong ấm trà trên chậu than đã sôi, phát ra âm thanh ùng ục.
“Hoàng thúc, rốt cuộc người còn muốn đun ấm trà này bao lâu nữa?” Mục Đào Đào nghe tiếng nước sôi đã gần một đêm, nàng có chút buồn ngủ, không muốn uống trà gì nữa. Hơn nữa nàng cảm thấy Hoắc Nghiễn Trưng căn bản là không làm ra được loại trà ngọt ngon giống như Quỳnh Tương Ngọc Lộ.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng một cái, nói: “Sắp được rồi.”
Thái hoàng thái phi không nhìn nổi nữa, mí mắt cụp xuống, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Sắp là bao lâu?”
“Rất nhanh!” Hoắc Nghiễn Trưng trả lời.
Thái hoàng thái phi: “…”
Mục Đào Đào: “…”
Thái hoàng thái phi nhìn về phía Mục Đào Đào nói rằng: “Đào Đào, con buồn ngủ sao? Chúng ta đi ngủ đi, hoàng thúc của con ước chừng còn muốn đun cả đêm, sáng mai uống cũng được.”
Mục Đào Đào vừa định đồng ý, đã bị Hoắc Nghiễn Trưng chặn trước: “Mẫu thân, người mệt mỏi thì đi ngủ trước đi. Đào Đào chờ một chút, rất nhanh sẽ được rồi.”
Thái hoàng thái phi ngồi thẳng người, lạnh lùng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, hỏi: “Hôm nay con không về phủ sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhướng mày một chút: “Trở về, làm được trà ngọt rồi sẽ trở về.” Dứt lời, hắn lại bồi thêm một câu: “Nếu như quá muộn thì con sẽ không trở về nữa.”
Thái hoàng thái phi bất đắc dĩ thở dài, Mục Đào Đào một bên cũng khẽ thở dài.
Hoắc Nghiễn Trưng chậm rãi nhìn về phía nàng: “Mệt rồi?”
Thấy ánh mắt của hắn, Mục Đào Đào trợn mắt nói dối: “Còn… ổn.”
Hoắc Nghiễn Trưng rất thỏa mãn với đáp án này, cười nói: “Xong ngay đây.”
Đã nói vậy mấy lần, khả năng chắc sẽ không xong, Mục Đào Đào nghi ngờ nói: “Hoàng thúc, ta hoài nghi có phải căn bản người không biết làm hay không?”
Thái hoàng thái phi bật cười ra tiếng, cảm giác buồn ngủ vơi đi hơn phân nửa. Bà đã nhìn ra, Hoắc Nghiễn Trưng là muốn ở lại chỗ này không muốn hồi phủ, mọc rễ trên cái ghế này. Bà đúng là không biết nên vui hay là nên giận.
Lại ngồi thêm một lúc lâu, Hoắc Nghiễn Trưng rốt cuộc cũng nhìn Tề ma ma bên cạnh rồi phân phó: “Ma ma, giúp ta mang vài cái bát tới.”
Mục Đào Đào thấy có hy vọng, tinh thần cũng được nâng cao.
Tề ma ma còn chưa mang bát tới, liền nghe được tiếng đập cửa bịch bịch. Thái hoàng thái phi nhíu mày, nhìn về phía Hồng công công đang đứng bên cạnh: “Đi xem xem đã xảy ra chuyện gì?”
Hồng công công đi xem rất nhanh đã trở lại, phía sau còn có Thanh Dương bên người của Hoắc Vân Kỳ. Hắn ta thỉnh an Thái hoàng thái phi, sau đó nhìn về phía Hoắc Nghiễn Trưng bẩm: “Vương gia, bệ hạ đã xảy ra chuyện ở Ngọc Phù Cung.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thanh Dương nhìn thoáng qua Mục Đào Đào ngồi ở một bên, mặt lộ vẻ khó xử. Hoắc Nghiễn Trưng đứng dậy đi ra phía ngoài cửa, Thanh Dương công công lúc này mới lên tiếng: “Bệ hạ bỗng nhiên lên cơn co giật rồi hôn mê, tai và mũi chảy máu…”