Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 46: Kế hoạch

Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Mục Đào Đào đi khỏi, sau khi nàng rời đi, hắn đã đến Hầu phủ.

Đi thẳng tới Hồ Tâm Tiểu Trúc.

Hắn vẫn luôn cảm thấy, Mục Đào Đào chuyển biến thái độ nhanh đến thế có hơi kỳ lạ. Hôm qua và sáng nay nàng cũng không như thế, nàng chỉ xuất cung một chuyến. Sau khi xuất cung thì gặp Mục Kính Vi, sau đó nàng đến Hầu phủ. Nếu Mục Kính Vi có thể làm nàng buông bỏ, vậy thì nàng đã buông bỏ từ sớm, sẽ không chờ tới bây giờ.

Cho nên, chắc chắn nàng đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó tại Hầu phủ này.

Lúc trước hắn đã từng tới nơi này, cũng từng xem qua tất cả bày trí bên trong hết sức kỹ lưỡng, do đó mới có thể trang trí Thấm viên giống y đúc nơi ở cũ của nàng được.

Nhìn theo dấu chân trên nền tuyết, có thể đoán được nàng đi lên lầu trước, sau đó xuống lầu tới phòng ăn.

Hắn không hề chần chừ, đi theo dấu chân của nàng lên lầu. Bên trong hơi nhiều tro bụi, có vẻ nàng không chạm vào bất cứ thứ gì cả, chỉ nhìn rồi rời đi.

Dường như nàng chỉ về đây nhìn lại một lượt.

Hắn không dừng lại lâu, xoay người ra khỏi phòng đi xuống lầu. Phòng ăn ở lầu một cũng có bụi, cảm giác vô cùng ẩm ướt. Hắn cảm thấy hơi khó chịu, nhăn mày đẩy phòng sáng cách vách ra.

Còn chưa bước chân vào, hắn đã thấy rõ ràng dấu vết lục lọi trong phòng này. Vài món trang trí bằng sứ trên giá sách đã làm chứng cho việc vừa có người phá hoại.

Hắn đi vào, nhìn thấy một món đồ bằng sứ men xanh sạch sẽ hơn những thứ khác rất nhiều. Hắn nhíu mày, thấy cái bệ sau bình sứ hợp với giá sách. Hắn nhẹ nhàng kéo một cái, lập tức nghe được âm thanh kẽo kẹt của tấm ván gỗ.

Hắn nhìn theo tiếng vang đó, rõ ràng là dưới cái án kỷ kia lộ ra một cái hầm bí mật.

Sau khi hắn kéo một cái thì mới đi tới mở án kỷ ra, là một cơ quan nhỏ, bên trong không lớn, chỉ đủ để chứa một đồ vật nhỏ.

Không biết là đồ vật gì mà phải xây cả một cơ quan bí mật nhỏ để cất giấu chứ?

Trong đầu Hoắc Nghiễn Trưng hiện lên cuộc đối thoại mới vừa rồi với Mục Đào Đào khi rời đi. Hắn nói, hắn không thích Mục Vọng Thu, nàng phản ứng bình thường, hắn đã nói rõ mình không phải vì Mục Vọng Thu mới đối tốt với nàng.

Nàng đáp lại thế nào?

Nàng nói, nàng đã biết rồi.

Nàng đã biết cái gì vậy?

Biết hắn không thích Mục Vọng Thu, biết hắn không phải vì Mục Vọng Thu mới đối tốt với nàng!

Chỉ là, nếu đã biết thì vì sao lại buông bỏ?

Trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng nảy sinh ra một suy nghĩ không tốt, làm sắc mặt hắn biến đổi đột ngột, ra khỏi Hầu phủ đi thẳng đến Ngụy phủ.

Nhưng Mục Đào Đào chỉ dừng lại ở Ngụy phủ một thời gian ngắn, lúc hắn đến nàng đã rời đi.

Dưới cầu Phương Doanh.

Thu Nguyệt nhìn những vết máu la liệt trên mặt đất và chiếc xe ngựa bị đánh hỏng, nàng ấy ngẩn người một lát sau đó hồi phục tỉnh táo lại.

Điều đầu tiên nàng ấy nghĩ tới không phải đi tìm Hoắc Nghiễn Trưng, cũng không phải đi tìm Mục Kính Vi, mà là đứng tại chỗ thả đạn tín hiệu. Bầu trời âm u được điểm trang một đoá hoa màu bạc, từng đoá từng đoá tràn ra tới chân trời. Tiếng vang cực lớn, liên tiếp vang lên bốn lần, chỉ nhìn thấy ngọn lửa đỏ tươi chốc lát lại rơi xuống từ bầu trời, sau đó tan thành mây khói biến mất không còn dấu vết.

Cuối cùng, nàng ấy chộp lấy một con ngựa đang được người đi đường dắt theo. Nàng ấy cho người đó một thỏi vàng mua ngựa, chạy như bay về phía chùa Đại Đà.

Tiếng vang này, khói lửa giữa ban ngày này khiến vô số người đi đường dừng chân lại để nhìn ngắm.

Phong Tức ở sau Hoắc Nghiễn Trưng, đương nhiên cũng thấy được.

“Đó là nơi nào?” Hoắc Nghiễn Trưng hỏi.

Phong Tức nói: “Cầu Phương Doanh.”

“Đi qua nhìn thử xem.”

Phong Tức giục ngựa đi, cảm giác bất an trong lòng Hoắc Nghiễn Trưng càng mãnh liệt hơn. Nếu có người muốn bắn pháo hoa, nhất định sẽ chọn buổi tối, chứ không bắn vào ban ngày như thế này.

Canh giờ này mà bắn pháo hoa, chỉ có thể là đạn tín hiệu.

Lúc bọn họ chạy tới, người của Kinh Triệu Phủ Doãn đang thanh trừng người.

Ngay trên đường phố phồn hoa thẳng tay động đao kiếm, t/hi t/hể rời rạc, người nọ thật sự kiêu ngạo.

Thấy Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên xuất hiện thì đám người lao nhao khom mình hành lễ.

Phong Tức thấy chiếc xe ngựa cùng xa phu kia, sắc mặt tối tăm: “Chủ tử, là xe ngựa Quận chúa ngồi.”

Xa phu đã ch*t, không thấy bóng dáng của Thu Nguyệt cùng Mục Đào Đào ở đâu cả. Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng lạnh băng nhìn chằm chằm những vết máu la liệt trên mặt đất: “Vừa rồi ai đã bắn pháo hoa ở đây? Dẫn hết những người đã chứng kiến sự việc về, hỏi cho rõ toàn bộ sự tình!”

Dứt lời, hắn nhìn về phía Phong Tức đang đứng một bên: “Ngươi mang theo người, lập tức đi tìm, nhất định phải đưa nàng an toàn về đây cho bổn vương!”

Hắn có thể thả nàng đi, hắn có thể nghe theo ý nguyện của nàng, chỉ cầu nàng bình an không xảy ra việc gì.

Một người rất ít khi sợ hãi như hắn, lúc này đáy lòng lại bị nỗi sợ vây quanh, không thở nổi.

Hắn sợ nàng xảy ra chuyện.

Mà lúc này, Thu Nguyệt đã chạy tới chùa Đại Đà.

Thu Nguyệt vẫn chưa vào tới cửa trước, nhưng đã đi thẳng đến ngôi miếu sau núi.

Chùa miếu tựa vào núi mà dựng lên, rừng trúc rậm rạp ở phía sau che kín hậu viện. Lúc Thu Nguyệt đến đó, trong viện đã có mấy chục người đến đúng thời gian đã định, thấy nàng ấy xuất hiện thì liên tiếp khom người chào hỏi: “Xin chào Thu Nguyệt cô nương!”

Thu Nguyệt khoanh tay đứng đó, sắc mặt nghiêm trọng và ánh mắt lạnh băng: “Hôm nay có người tự tiện hành động sao?”

Những người phụ trách cửa phòng nhìn nhau, đều trả lời: “Không hành động.”

Dứt lời, sắc mặt nàng ấy càng khó coi hơn. Mọi người nhìn nàng ấy, trăm miệng một lời mà hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thu Nguyệt nhìn bọn họ, hạ thấp giọng nói: “Quận chúa bị bắt cóc, ở dưới cầu Phương Doanh, chẳng qua chỉ trong chốc lát!”

Trong mắt của một nữ nhân xinh đẹp cầm đầu hiện lên cảm xúc bất an, nhìn Thu Nguyệt: “Từ sau lần ba năm trước, đã lâu chúng ta vẫn chưa hành động. Có người bắt người của cô nương đi sao, có manh mối gì không?”

“Có lẽ là người của Thái hậu, cũng có lẽ của Nhiếp chính vương! Người của các phòng đều bỏ hết việc đang làm, toàn bộ ra ngoài tìm, cần phải đưa nàng ấy trở về an toàn!”

Sau khi mọi người nhận lệnh thì vội vã rời đi.

Cửa thành đã đóng không cho ai ra vào. Toàn bộ Kinh thành, Phong Tức mang theo ám vệ, Mô*g Uý dẫn theo người của Tấn An ti, còn Thu Nguyệt mang theo người của các phòng đều không hẹn mà cùng hành động.

Theo lời kể lại của những người qua đường đứng xem, dựa vào phương hướng rời đi của thích khách, bọn họ bắt đầu tìm kiếm từng nhà.

Mà lúc này Thái hậu từng bước chậm rãi xuất hiện ở cửa khách điếm.

Thị vệ bao vây quanh toàn bộ khách điếm, chưởng quầy nơm nớp lo sợ tiến lên nghênh đón.

Thái hậu vào viện, đứng ở đại sảnh khách điếm, ra hiệu cho nội giám phía sau lên lầu xem xét. Nhưng người mới vừa bước lên bậc thang, trên lầu đã có người mở cửa phòng ra ngoài, là Hoắc Vân Chiêm.

Việc hắn ta hồi kinh không có nhiều người biết, sao Thái hậu lại có thể tìm tới đây?

Mục Kính Vi ở trong phòng bên cạnh, cũng mở cửa phòng đi ra ngoài. Hai người bốn mắt nhìn nhau, bực bội trên mặt Mục Kính Vi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Mục Đào Đào đã ra ngoài lâu rồi vẫn chưa thấy trở về.

“Đào Đào vẫn chưa quay về sao?”

Hắn ta bình tĩnh hỏi, Mục Kính Vi híp mắt, nghiền ngẫm ý tứ trong lời Hoắc Vân Chiêm vừa nói.

“Vẫn chưa về.”

Nghe Mục Kính Vi trả lời, sắc mặt Hoắc Vân Chiêm dần dần tối lại, vì sao Thái hậu biết hắn ta ở khách điếm này? Khả năng rất lớn là đi theo Mục Đào Đào, tại sao lại phải theo dõi Mục Đào Đào? Chuyện này hắn ta không cần nghĩ cũng biết, đương nhiên là vì đối phó Hoắc Nghiễn Trưng.

“Vậy nàng ấy có nói với ngươi khi nào thì về không?” Hoắc Vân Chiêm hỏi, đôi mắt đen nhánh của Mục Kính Vi xuất hiện một tia khó hiểu: “Không có, chỉ nói đi sớm về sớm.”

Hoắc Vân Chiêm xoay người chậm rãi kéo cửa phòng ra, đi xuống dưới lầu. Khi đi ngang qua Mục Kính Vi, hắn ta nhàn nhạt nói: “Hôm nay chỉ sợ là Tam tiểu thư không thể đi rồi, không bằng cứ an tâm chờ Đào Đào về.”

Tim Mục Kính Vi đông cứng lại, vội vàng hỏi: “Nhị công tử có ý gì?”

“Có lẽ Đào Đào đã xảy ra chuyện.”

Dứt lời, người đã đứng ngay cửa thang lầu đã cất bước đi xuống dưới, bóng dáng biến mất ở chỗ ngoặt.

Nàng ấy xoay chuyển tầm mắt, nhìn về phía Phó thái hậu đứng dưới lầu. Phó thái hậu cũng lạnh lùng nhìn nàng ấy một cái, khóe miệng lộ ra ý cười giễu cợt như có như không.

Hoắc Vân Chiêm đi theo Phó thái hậu trở về cung.

Sau khi tới Trương Hàn Cung, Phó thái hậu giơ tay lên giáng một cái tát lên mặt Hoắc Vân Chiêm.

“Nếu không phải ta biết được tin tức con về, có phải con sẽ vĩnh viễn không trở lại đây không?”

Dường như Hoắc Vân Chiêm đã đoán trước được cái tát này, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Phó thái hậu: “Không sai, con đã nghĩ như thế.”

Phó thái hậu nhìn bộ dạng của hắn ta, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Hoắc Vân Kỳ là con trưởng, tiên đế băng hà thì người nối ngôi chính là Hoắc Vân Kỳ, đều là con trai, đối với nàng ta mà nói ai kế vị cũng như nhau.

Nhưng Hoắc Vân Kỳ xảy ra chuyện, Hoắc Vân Chiêm chính là người lên ngôi tiếp theo. Nếu lúc ấy Hoắc Vân Chiêm không trốn đi, làm sao có thể xảy ra tình huống quần thần đề bạt Nhiếp chính vương!

Nghĩ đến đủ loại chuyện khi xưa, nàng ta hối hận đến mức ruột gan cồn cào.

Nhưng lúc này đây, nàng ta sẽ không thua nữa.

Đã tìm sắp một canh giờ, mọi người vẫn không thu hoạch được gì. Lòng Thu Nguyệt nôn nóng như lửa đốt, người của nàng ấy tuy không nhiều, nhưng thắng ở chỗ ẩn nấp trong phố phường, tìm kiếm tin tức tương đối dễ dàng. Hơn nữa nàng ấy biết người của Hoắc Nghiễn Trưng cũng còn đang tìm kiếm, điều này có nghĩa vẫn chưa tìm được tung tích.

Nàng ấy hít sâu một hơi, nâng thanh kiếm trong tay chạy thẳng đến phủ Nhiếp chính vương.

Hoắc Nghiễn Trưng không có trong phủ, Thu Nguyệt cũng không phải đến tìm Hoắc Nghiễn Trưng, nàng ấy đi thẳng đến phòng thuốc của Thạch Quảng.

Thấy Thu Nguyệt thình lình xuất hiện, Thạch Quảng nhíu mày, chỉ thấy Thu Nguyệt một thân xơ xác tiêu điều, ánh mắt lạnh băng đạm mạc. Nàng ấy thẳng eo vai, nhìn qua có vài phần anh khí, đã hoàn toàn không còn là tỳ nữ dịu dàng năm nào trong Vương phủ.

“Thu Nguyệt cô nương sao lại tới vậy?”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thu Nguyệt bình tĩnh nhìn hắn: “Quận chúa đã xảy ra chuyện, chúng ta lục soát đã lâu nhưng vẫn chưa tìm được người, ta hoài nghi kẻ bắt cóc nàng ấy là người trong cung.”

Thạch Quảng dừng một chút, sau đó quan tâm hỏi: “Nhiếp chính vương có biết không?”

Hắn ta hỏi một đằng trả lời một nẻo, làm ánh mắt Thu Nguyệt lạnh xuống vài phần.

“Đương nhiên là biết.”

“Vậy Thu Nguyệt cô nương không cần lo lắng, cô nương có thể nghĩ đến, Nhiếp chính vương cũng nhất định có thể nghĩ đến.”

Dù sao bên phía Hoắc Nghiễn Trưng cũng đông người hơn nên tốc độ nhanh, không lục soát được gì ở bên ngoài cũng, thì lập tức chuyển vào trong cung soát tiếp. Hơn nữa nghe nói Thái hậu xuất cung, sau đó là tin tức trở về của Nhị hoàng tử, càng thêm xác định người cần tìm đang ở trong cung.

Người trong cung lục soát ầm ĩ, trong Trương Hàn Cung, Phó thái hậu lại bình tĩnh khác thường. Nàng ta nhẹ nhàng dùng xong bữa tối, sau đó nghỉ ngơi một lúc mới nói với ma ma: “Rót hết thuốc rồi sao?”

Ma ma phía sau khom người nói: “Đã rót hết.”

“Rót hết thì tốt, chờ thêm một nén nhang đi.” Phó thái hậu bưng lên một chén trà, nhẹ nhàng mân mê cái nắp, nhấp một ngụm, lát sau lại hỏi: “Hắn vẫn chịu đựng được chứ?”

Lão ma ma không biết lời này của Thái hậu có ý gì, nghiền ngẫm một lát mới trả lời: “Một nén nhang sau, nhất định không chịu nổi nữa.”

“Theo kế hoạch mà làm đi.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận