Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh
Chương 37: Chỉnh lý công vụ
Thấy ánh mắt sắc bén của Hoắc Nghiễn Trưng, Mục Đào Đào vui vẻ mím môi một lúc rồi mới lẩm bẩm: “Là do Nhị điện hạ đưa.”
Nàng vừa nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng bèn nhíu mày: “Hoắc Vân Chiêm?”
Nàng gật đầu, vội vàng bổ sung thêm: “Ta không muốn nhận, nhưng lúc đó Vân Hi với Trường Nhạc đều đang chờ ta, ta không muốn đùn đẩy nên định chờ một thời gian nữa sẽ tìm cách trả lại.”
“Hắn ta nói gì với nàng?”
“Không nói gì cả, chỉ bảo đền bù quà sinh thần cho ta thôi.”
Hoắc Nghiễn Trưng hít một hơi thật sâu, thợ săn ưng lại bị ưng mổ mắt. Hắn canh giữ bên cạnh nàng, cứ nghĩ là thằng nhóc Hoắc Vân Hằng đó có ý đồ gì, không ngờ hũ nút cũng có lòng dạ này.
Tốt! Có dũng khí đấy.
Hoắc Nghiễn Trưng im lặng một lúc lâu, sắc mặt hắn u ám rất khó coi. Mục Đào Đào nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo hắn, dịu dàng hỏi: “Hoàng thúc không muốn ta nhận quà của hắn à?”
Hoắc Nghiễn Trưng đầy nghi ngờ nhìn nàng, đôi mắt nàng sáng như sao trời, mặt thì như mây hồng, vừa hỏi lại vừa chờ mong.
Thấy hắn không nói gì, nàng chậm rãi đến gần rồi nhoài người lên vai hắn: “Hoàng thúc đang ghen phải không?”
Ghen gì mà ghen? Ghen là gì chứ?
“Nói năng bậy bạ gì đó?”
Mục Đào Đào thấy hắn mạnh miệng như vậy, chậm rãi nở nụ cười: “Hoàng thúc không thích ta nhận quà của Nhị điện hạ là vì ghen.”
Hoắc Nghiễn Trưng ngậm chặt miệng không nói, không để ý tới lời của nàng. Ghen tuông với một đứa trẻ à, hắn chưa đến mức ấy đâu! Hắn tự có cách trị mấy thằng nhóc không biết trời cao đất dày này.
“Mấy năm trước hắn ta cũng tặng quà sinh thần cho nàng sao?”
“Đúng vậy.”
Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên cười lạnh: “Ha ha…”
Tiếng cười rơi vào tai Mục Đào Đào khiến nàng rùng mình một cái, trong lòng bỗng cảm thấy chút dự cảm không lành. Nàng rụt đầu lại rồi tuột khỏi vai hắn.
Sau đó ngồi một bên ngoan như con chim cút.
Bỗng nhiên nàng nghe Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng hỏi: “Thích không?”
Mục Đào Đào sửng sốt, ngơ ngác hỏi lại: “Gì cơ?”
“Trâm ngọc.”
Trâm ngọc thì nàng thích, nhưng lúc này lại nói thích thì có phải không phù hợp lắm không? Nàng hơi chần chừ rồi trả lời: “Không thích.”
Hoắc Nghiễn Trưng khẽ cười nhìn nàng, xoay chiếc trâm ngọc trong tay hắn một vòng, tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị ném ra ngoài. Nàng thở dài nhè nhẹ, thương tiếc cho chiếc trâm ngọc đó.
Không ngờ một lúc sau, Hoắc Nghiễn Trưng lại không ném chiếc trâm ngọc đi mà đặt nó lên bàn trà, hắn đứng dậy không biết định làm gì.
Mục Đào Đào không chạm vào nó nữa, nàng gọi Thu Nguyệt đến trước mặt: “Ngươi tìm một cái hộp rồi cất cây trâm này vào đi.”
Thu Nguyệt nghe xong bèn hỏi lại: “Người muốn cất đi ạ?”
“Ngươi cứ cất đi, rồi xem xem khi nào được thì trả lại.”
Thu Nguyệt cười nhẹ cầm cái hộp cất thay nàng.
Năm nay, nhà nhà đều uống rượu chúc mừng năm mới đến tận ngày mùng tám, không khí vô cùng náo nhiệt.
Sau khi Mục Đào Đào và Hoắc Nghiễn Trưng đi đến vài phủ với Thái hoàng thái phi, cuối cùng bọn họ lại như cái xác không hồn.
Sáng sớm ngày mùng chín, Mục Đào Đào nằm im không dậy nổi, Hoắc Nghiễn Trưng cũng nằm bất động, hai người đúng kiểu địch không động thì ta không động. Xuân Hiểu và Thu Nguyệt đứng ngoài chờ bọn họ dậy mới đi vào hầu hạ, nhưng chờ mãi mà vẫn không thấy động tĩnh gì thì bắt đầu sinh nghi.
Xuân Hiểu đi vào buồng trong, nàng ấy vén màn cửa rón rén vào phòng ngủ rồi đến bên giường.
Nàng ấy loáng thoáng nghe được tiếng hít thở của hai người trong màn, có nên gọi hay không đây?
Bên phía Thái hoàng thái phi đã xong hết, một lát còn phải đi cùng nữa.
Nàng ấy đang bối rối đứng cạnh giường thì bỗng nghe Hoắc Nghiễn Trưng lạnh lùng nói: “Ngươi nói với lão tổ tông đưa biểu tiểu thư đi trước đi, sau giờ Ngọ chúng ta sẽ tới, cứ nói bổn vương có việc bận.”
“Còn tiểu Quận chúa thì sao ạ?” Xuân Hiểu hỏi.
“Nàng đi cùng ta.”
“Vâng.”
Không ai gọi nên hai người không ăn sáng mà ngủ đến tận trưa. Mục Đào Đào đột nhiên tỉnh dậy mới phát hiện ánh mặt trời chiếu vào làm cả căn phòng sáng trưng, trời sáng bảnh thế này thì chắc chắn đã muộn rồi.
Chẳng phải chúng ta còn phải đi mừng năm mới sao? Không biết lão tổ tông đã đi chưa?
Nàng đưa tay dụi dụi mắt rồi quay đầu nhìn Hoắc Nghiễn Trưng vẫn đang nằm cạnh. Nếu hoàng thúc chưa đi thì nàng cũng không cần lo, nàng duỗi thắt lưng nhưng vẫn thấy toàn thân không có tí sức lực nào, bèn kéo chăn nằm lại như cũ.
Nhưng phòng sáng quá khiến nàng không ngủ được, hơn nữa nằm một chút lại bắt đầu thấy đói.
Nàng quay người sang nhìn Hoắc Nghiễn Trưng. Lúc hắn ngủ hàng mi rũ dài, sống mũi cao thẳng, khuôn miệng ưa nhìn, chủ yếu nàng nằm nghiêng nhìn hắn thế này. Lúc này làn da trắng nõn hiện lên vầng sáng dịu dàng, đây là cảm giác Hoắc Nghiễn Trưng không bao giờ có được khi tỉnh táo.
Thật dịu dàng.
Nàng nhìn chằm chằm một lúc rồi đưa tay về phía lông mi hắn, sau khi nắm lấy thì nhẹ nhàng kéo, nàng không dám kéo mạnh vì sợ hắn sẽ tỉnh lại.
“Hừm, lông mi dài thế này nếu mọc trên mí mắt ta thì tốt biết mấy, mọc trên mặt người thật lãng phí quá đi.”
Nghe nàng nói vậy, Hoắc Nghiễn Trưng hơi nhíu mày nhưng vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi. Hắn đã tỉnh được một lúc, nhưng thấy nàng còn ngủ nên nằm lại cùng, cũng không rời đi trước.
Lúc này lại nghe tiếng nàng lẩm bẩm.
Cái chau mày này cũng không qua được mắt Mục Đào Đào, nàng nói thầm: “Đang ngủ còn cau mày, vốn đã không trẻ rồi giờ cau mày lại càng già nhanh hơn.”
Nói xong tay nàng đặt lên trán hắn rồi đẩy ra.
Vốn đã không còn trẻ là ý gì? Chê hắn lớn tuổi hả?
Hắn không thể nhịn nữa mà mở bừng mắt ra.
Mục Đào Đào đang xoa lông mày thấy hắn mở mắt thì sợ hết hồn. Nàng run lên một chút rồi cười hì hì nói: “Hoàng thúc tỉnh rồi ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng không trả lời, hắn chỉ hờ hững nhìn nàng, ánh mắt tỏ vẻ cực kỳ không vui, lạnh giọng hỏi: “Đào Đào, những lời nàng vừa nói là có ý gì?”
Hắn vừa nói xong thì nàng lập tức ngẩn ra, ánh mắt hoảng hốt tránh né hắn.
“Nói gì cơ?”
“Nàng vừa nói mà đã quên rồi sao?” Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng cố giả ngốc nhưng lại thành ra giấu đầu lòi đuôi, dáng vẻ trông cực kì đáng yêu.
Mục Đào Đào rất chột dạ, nàng nắm chặt chăn đệm, nghĩ thầm có lẽ không thoát được rồi. Cha nàng cũng không thích người khác nói ông già rồi mới có con gái, không thích người khác nói ông già, hẳn hoàng thúc cũng giống vậy. Có lẽ hắn đã nghe được lời nàng vừa nói.
Xong rồi, bị hắn nghe thấy rồi.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách.
Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng rồi lập tức bật dậy nói nhanh: “Ta phải dậy đây.”
Nói xong nàng muốn bò qua người Hoắc Nghiễn Trưng chạy mất.
Nhưng lại bị hắn tóm mắt cá chân kéo lại: “Định chạy à?”
Nàng ngã vào người Hoắc Nghiễn Trưng, buồn phiền một lúc rồi nhìn hắn bằng ánh mắt ấm ức, khóc lóc nói: “Hoàng thúc, người làm ta sợ.”
Ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng hơi thay đổi, thật không hiểu nổi đây là hành động gì nữa.
“Ta dọa nàng chỗ nào?”
“Rõ ràng người làm ta sợ! Ban nãy người kéo chân dọa ta, dọa đến mức ta ngã sấp xuống luôn này! Ta bị dọa bay cả hồn rồi, sau này ta sẽ không còn linh hồn nữa.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn nàng diễn trò một lúc lâu, vốn hắn tưởng nàng chỉ diễn thôi, nhưng không ngờ nước mắt vẫn cứ chảy ra, lòng hắn hơi thấp thỏm rồi chậm rãi ngồi dậy ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
“Sai rồi sai rồi, là lỗi của hoàng thúc, đừng khóc nữa. Linh hồn bay mất gì đó chỉ để dọa trẻ con thôi.”
Hắn dỗ một hồi thì nàng mới tự lau nước mắt, hai mắt đỏ nói: “Ta đói.”
“Thế thì mau lên, trưa nay nàng muốn ăn gì?”
“Cái gì cũng được.” Nàng trả lời rồi tụt khỏi người hắn.
Thu Nguyệt và Xuân Hiểu mang theo đám tỳ nữ bưng nước vào điện để rửa mặt trang điểm cho hai người.
Mãi đến khi ăn trưa, lúc Hoắc Nghiễn Trưng thấy Mục Đào Đào hết sức tập trung ăn thì hắn mới chậm chạp nhận ra mình đã bị nha đầu này lừa rồi.
Ăn trưa xong, chưởng quỹ của Ngọc Hành đến phủ.
Kéo theo cả một xe ngựa trang sức, lão quản gia đã sai người đem toàn bộ đến Đông viện.
Mục Đào Đào ăn no xong thì mệt rã rời, nàng thấy bây giờ mình thực sự nên đánh một giấc, nghỉ một lát còn phải đi mừng năm mới nữa. Sáng không đi thì tầm chiều tối đi cũng được, vì vậy nàng lười biếng ngồi dưới hành lang gấp khúc.
Lúc lão quản gia sai người ôm chỗ trang sức vào nàng cũng không để ý lắm, mãi đến khi đống hộp chất thành hàng cao và dài thì nàng mới nhíu mày nhìn Xuân Hiểu hỏi: “Đây là gì thế, sao lại xếp trong sân thế này?”
Xuân Hiểu lắc lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết đây là gì.”
Chỉ nghe lão quản gia bẩm báo với Hoắc Nghiễn Trưng: “Chủ tử, xong hết rồi ạ.”
Hoắc Nghiễn Trưng gật đầu, lão quản gia bèn lui xuống.
Hắn ngẩng đầu nhìn Mục Đào Đào rồi gọi: “Đào Đào, đến đây nhìn xem.”
Nàng không muốn cử động nên lắc đầu: “Ta không muốn đi.”
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn Xuân Hiểu, sau đó Xuân Hiểu đi xuống bậc thang rồi mở tất cả hộp trang sức đặt trước mặt Mục Đào Đào.
Mục Đào Đào nhìn thấy thì chậm rãi đứng thẳng lên, nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng bằng ánh mắt không tin nổi. Nàng vịn vào tay ghế đang lắc lư, sợ nếu mình không ngồi vững thì sẽ ngã xuống mất.
Trong những chiếc hộp dưới thềm, mỗi hộp là một bộ trang sức gồm trâm ngọc, thoa ngọc, vòng ngọc, xuyến ngọc, lược ngọc và cả trang sức đeo cổ rũ tua, đủ cả bộ.
Mỗi loại một màu, có đậm có nhạt, có tím có đỏ, có hồng có xanh… Ánh mặt trời chiếu vào làm chúng tinh xảo đẹp đẽ cô cùng, ánh sáng đầy màu sắc lung linh xinh đẹp không sao tả xiết.
Hoắc Nghiễn Trưng nhìn mắt nàng sáng lên thì chậm rãi nở nụ cười.
“Có thích không?”
Hắn hỏi, Mục Đào Đào bèn gật đầu: “Thích lắm.”
“Tất cả đều là của nàng.”
Xuân Hiểu cùng Thu Nguyệt đứng ở một bên nghe cuộc đối thoại, tại sao lại có chuyện nực cười không thể tả được như này. Xuân Hiểu không biết, nhưng Thu Nguyệt còn nhớ rõ chiếc trâm cài đầu bằng ngọc mà hôm trước Mục Đào Đào nhờ nàng ấy cất giữ.
Hình như là được Nhị hoàng tử tặng, Vương gia sẽ cảm thấy khó chịu.
Vì vậy mới để nàng ấy cất nó đi.
Nhìn những đồ trang sức bằng ngọc bích tinh xảo trước mặt, trong lòng Thu Nguyệt hơi lộp bộp. Đây chỉ là một chiếc trâm cài đầu bằng ngọc, những món trang sức kia còn đắt tiền hơn chiếc trâm cài này. Nó có vẻ quý hơn chiếc trâm cài tóc bằng ngọc bích kia, sao có thể có chuyện như vậy được?
Mục Đào Đào nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, có chút không tin, hỏi ngược lại: “Tất cả đống này… là của ta?”
Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Đúng, tất cả đều là của nàng.” Dứt lời, hắn dừng một chút: “Tuy nhiên, ta còn có một yêu cầu nữa. Sau này, nàng không được phép nhận quà của người khác.”
Mục Đào Đào: “…”
Nghĩ đến chiếc trâm cài bằng ngọc vẫn chưa được trả lại, nàng khẽ thở dài gật đầu, đủ màu sắc, đủ kiểu dáng. Không biết có phải là Hoắc Nghiễn Trưng đem tất cả gia sản của mình để mua tất cả kiểu sắc màu dáng này hay không.
“Nàng không trả lời ta sẽ coi như là nàng đáp ứng rồi, chuyển hết đến Thấm viên đi, Thu Nguyệt sẽ giúp nàng cất giữ.”
Nàng gật đầu: “Được”
Xuân Hiểu cùng Thu Nguyệt đích thân chuyển đồ vào Thấm viên, đã có rất nhiều đồ trong đó, Xuân Hiểu cảm thán nói: “Thấm viên trông vậy thôi mà khá rộng đó, đủ chỗ.”
Thu Nguyệt cười cười: “Vương gia cũng khoa trương quá rồi.”
Xuân Hiểu cũng không nhịn, thản nhiên nói: “Có lẽ là bởi vì lớn tuổi rồi, cũng không biết cách làm người ta ưa thích, nên người nhà giàu thường sẽ làm như vậy.”
Thu Nguyệt nhíu mày: “Vương gia thật sự không thích nổi trội sao?” Nàng ấy ghé sát vào tai, thấp giọng nói: “Chẳng phải, mấy năm nay Vương gia đều bảo vệ mình như ngọc vì một người sao?”
Xuân Hiểu thần bí mỉm cười và không nói gì, Thu Nguyệt có chút tiếc nuối, Xuân Hiểu vẫn ngậm chặt miệng, khi nói chuyện phiếm cũng không lộ ra đáp án mà nàng ấy muốn.
Sau khi cả hai rời khỏi Thấm viên, Xuân Hiểu nhìn Thu Nguyệt nói: “Chúng ta là nô tỳ, bên ngoài ai nói gì cũng không liên quan đến chúng ta, hầu hạ chủ nhân mới là việc chính, dù sao tất cả phụ thuộc vào hiện tại.”
Thu Nguyệt mỉm cười, gật đầu: “Cũng có lý.”
Buổi chiều nghỉ ngơi một lát, hai người đến Quận vương phủ ăn rượu mừng năm mới, không ngờ lại gặp Ngụy Như Băng ở con hẻm dài phía sau Vương phủ.
Nàng không đi ra ngoài nhiều, cả ngày chỉ quanh quẩn trong sân.
Hôm nay đến Quận vương phủ tất cả là vì Đại tiểu thư quận vương phủ, sau khi ăn xong dưỡng nhan đan tâm trạng trở nên rất tốt, quyết định đích thân đến Vương phủ mời nàng.
Thật sự là từ chối không xong, nên nàng đành phải đi theo đến đây.
Nàng vẫn chưa cởi áo choàng, trên tóc có đeo một chiếc trâm cài bằng ngọc, đơn giản nhẹ nhàng mà khoan thai.
Nhìn thấy nàng ta, Mục Đào Đào gọi: “Thất cô cô.”
Cái tên này làm cho hai mắt của Hoắc Nghiễn Trưng tối lại, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy Như Băng. Ngụy Như Băng cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng không e sợ, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cứ như vậy bốn mắt nhìn nhau, mãi cho đến khi Mục Đào Đào kéo tay áo Ngụy Như Băng, nàng ta mới thu tầm mắt: “Quận chúa đến rồi, Vân Hi vẫn đang ở Tây viện đằng kia.”
Mục Đào Đào nhớ tới lần trước Ngụy Vân Hi đã nói gì ở ao nước, nàng nói: “Thất cô cô, con không tìm Vân Hi, con tìm người.”
“Tìm ta làm gì? Quận chúa cũng muốn dưỡng nhan đan?”
Mục Đào Đào lắc đầu: “Ta không muốn.”
“Đúng vậy. Quận chúa còn trẻ khỏe, xinh đẹp, không cần dùng dưỡng nhan đan đâu ha? Vương gia thấy ta nói có đúng không?”
Hoắc Nghiễn Trưng nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng, hắn cảm thấy Ngụy Như Băng có vẻ hơi có ác cảm với mình.
“Ngụy tiểu thư, ở Kinh thành bán đan dược, sẽ phải trả một cái giá rất đắt đấy.”
Ngụy Như Băng nhẹ nhàng cười cười nói: “Cảm ơn Vương gia đã nhắc nhở.”
Dứt lời, nàng ta không để ý tới Hoắc Nghiễn Trưng nữa, ánh mắt dịu dàng nhìn Mục Đào Đào hỏi: “Quận chúa tìm ta có việc gì không?”
Nói xong, còn không đợi Mục Đào Đào trả lời, nàng đã tự mình trả lời câu hỏi: “Muốn hỏi về nhân duyên?”
Mục Đào Đào đỏ mặt, ánh mắt liếc nhìn Hoắc Nghiễn Trưng. Hoắc Nghiễn Trưng bước tới nắm lấy tay của Mục Đào Đào, lạnh lùng nói: “Đi thôi.”
“Ta đã nhìn ra nhân duyên của Vương gia thật kì lạ, Vương gia muốn nghe hay không?”
Hoắc Nghiễn Trưng không nói gì, không ngừng kéo Mục Đào Đào đi về phía trước.
Chỉ nghe thấy giọng của Ngụy Như Băng khẽ nói: “Giữa Vương gia với người mình yêu có ranh giới, nhẹ thì hoa trong gương, trăng trong nước một giấc mơ ngắn ngủi, nặng thì biến mất rồi ân hận cả đời. Mong Vương gia thận trọng trong mọi quyết định.”
Mục Đào Đào nghe được như lạc vào một đám sương mù. Hoắc Nghiễn Trưng bỗng nhiên dừng lại, nhắm chặt tay của Mục Đào Đào một lúc, không quay đầu lại cũng không nói gì, hít một hơi sâu, nhìn xa xăm về phía trước, không có ý định đổi hướng mà đi tiếp về phía trước.
Mục Đào Đào bối rối trước lời nói của Ngụy Như Băng, những lời này thật sự khó hiểu, người hoàng thúc đang yêu, là nàng hay không phải là nàng? Cái gì mà hoa trong gương, trăng trong nước biến mất ân hận cả đời là nàng sao?
Nàng còn chưa được hỏi, có chút không cam chịu, dừng lại nhìn Ngụy Như Băng: “Thất cô cô, còn ta thì sao?”
Ngụy Như Băng thay đổi ánh mắt, mỉm cười, ôn nhu nói: “Quận chúa, đừng ép mình phải trở nên hoàn mỹ.”
Đừng ép buộc là sao?
Là ép buộc ai vậy?
Chốc lát sau, tất cả tâm trạng tốt dường như đều biến mất.
Sau khi trôi qua tết Nguyên Tiêu, Tịnh Thù công chúa đi đến Vương phủ một chuyến, đi vào trong thư phòng không biết nói chuyện gì với Hoắc Nghiễn Trưng mà rất vui vẻ, nhưng lúc đi ra vẻ mặt của hai người cũng không được tốt lắm.
Sau khi tiễn Tịnh Thù công chúa rời đi, lúc trở về Hoắc Nghiễn Trưng vẫn luôn nhìn xem nàng, sao lại có cảm giác như nàng làm sai chuyện gì vậy nhỉ?
“Hoàng thúc, sao người lại nhìn ta như vậy? Ta làm sai cái gì sao?”
Hoắc Nghiễn Trưng hơi nhíu mày, thản nhiên nói: “Ngày đó, vì sao nàng lại nói tự mình rơi vào trong ao sen?”
Vẻ mặt Mục Đào Đào ngại ngùng, yếu ớt nói: “Ta không nhìn thấy người đẩy ta, ngày đó trong phủ công chúa lại có nhiều khách quý. Nếu ta làm loạn lên sẽ khiến công chúa bị mất mặt mũi, dù sao ta và Vân Hi cũng không có bị sao cả, chỉ có vậy thôi.”
Nàng nói một cách bình tĩnh, như thể không phải chuyện to lớn gì vậy.
Nhưng Hoắc Nghiễn Trưng lại không nghĩ vậy, người của hắn bị bắt nạt, hắn không muốn phân biệt to hay nhỏ gì cả.
“Nàng, tiểu nha đầu này, làm sao lắm ý nghĩ như vậy chứ. Nàng chỉ cần ăn ngay nói thật, còn việc người lớn xử lý thế nào thì nàng không cần phải quan tâm.”
Giọng điệu của Hoắc Nghiễn Trưng có chút nghiêm túc, trong lòng Mục Đào Đào nảy sinh cảm giác tủi thân, nói lẩm bẩm: “Biết rồi mà.”
Nghe thấy âm thanh tủi thân của nàng, Hoắc Nghiễn Trưng lại có chút hối hận.
“Ta không trách nàng, nhưng mà nàng phải nói cho ta biết ai bắt nạt nàng.”
“Biết rồi mà.”
Dừng một chút, Mục Đào Đào hỏi: “Có tra ra được là ai đẩy ta không?”
“Tra được.”
“Ai vậy?” Nàng hỏi.
“Minh Châu quận chúa.”
Hoắc Nghiễn Trưng nói xong, Mục Đào Đào trầm mặc một lúc. Từ sau lần trước, nàng không nhìn thấy Minh Châu quận chúa, có lẽ cũng là do sự việc lần trước thôi.
Nàng không nói thêm gì nữa.
Sau đó chừng nửa tháng, nàng đột nhiên nghe được tin tức, hoàng thượng ban hôn cho Minh Châu quận chúa và Nhị điện hạ Hoắc Vân Chiêm.
Mà Hoắc Vân Chiêm khi biết tin đã bỏ trốn rồi, đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của hắn ta.
Nghe tin Hoắc Vân Chiêm bỏ trốn, Minh Châu quận chúa khóc lóc đòi treo cổ tự vẫn trong Vương phủ, khiến cho Trọng Hoa trưởng công chúa phải tìm và mang Hoắc Vân Chiêm trở về.
Trọng Hoa trưởng công chúa suốt đêm tiến cung tìm Thái hậu, lại nhìn thấy Hoắc Vân Kỳ nằm trên đất, bất động.
Nàng ta vừa sợ vừa hoảng, nhìn thái giám luống cuống tay chân nhấc Hoắc Vân Kỳ trở lại Tử Thần Điện.
Gọi thái y đến, châm cứu uống thuốc mà Hoắc Vân Kỳ vẫn không tỉnh.
Mấy ngày nay, cả triều thần và Thái hậu đều cảm thấy như vậy không được, cần có một người phụ trách triều đình.
Thái hậu muốn để Nhị hoàng tử đăng cơ, thái y một mực chắc chắn Hoắc Vân Kỳ còn sống, triều thần phản đối. Hoàng đế vẫn đang tại vị, làm sao lại có thể thêm một vị Hoàng đế nữa? Tương lai nếu Hoàng đế tỉnh lại, thì hai vị Hoàng đế sao có thể cùng chung một cái ngai vàng được, nhất định sẽ lại nổ ra một trận chiến đẫm máu nữa.
Cuối cùng Thượng tư lệnh đề nghị, trong lúc Hoàng đế hôn mê, Nhiếp chính vương sẽ tiếp quản việc triều chính còn tồn đọng.
Đêm đó, cơn mưa đầu tiên của mùa xuân rơi xuống, tí ta tí tách kéo dài không dứt.
Đại thái giám Phù Liễm mở ô cho Hoắc Nghiễn Trưng: “Mưa to gió lớn, nô tài che ô cho người.”
Hoắc Nghiễn Trưng liếc nhìn Phù Liễm, khẽ nói: “Từ nay về sau, ngươi vất vả rồi.”
“Đó là vinh hạnh của nô tài.”