Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 28: Tình địch

Hoắc Nghiễn Trưng cúi xuống suy nghĩ, hàng lông mi dài nhỏ bé lại dày đặc che khuất những biến đổi thất thường trong đôi mắt của hắn.

Im lặng thật lâu sau, cuối cùng hắn thở dài nặng nề, đôi tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt nơi khóe mắt giúp nàng, hỏi: “Thích không?”

Mục Đào Đào gật đầu: “Thích.”

Dứt lời, nàng khó hiểu hỏi: “Hoàng thúc mua được Tuyết Lê Cẩm từ nơi nào thế?”

Hoắc Nghiễn Trưng trả lời: “Bây giờ chúng ta đã tiến hành lui tới giao lưu thương mại cùng với Bắc Cư**g. Mấy ngày tiếp nữa đây, ở Kinh thành cũng sẽ bán, thích thì mặc, bị hỏng rồi thì làm lại một lần nữa.”

“Là do hoàng thúc làm được đúng không?” Đôi mắt nàng tỏa ra ánh sáng long lanh sáng ngời, lộ ra ẩn chứa vẻ ngưỡng mộ. Hoắc Nghiễn Trưng cong khóe môi một cái, sắc mặt hắn cũng bắt đầu tươi cười.

Thấy Hoắc Nghiễn Trưng chỉ cười mà không nói gì, nàng nhảy lên hai lần ôm lấy thắt lưng của Hoắc Nghiễn Trưng: “Thật tốt quá!”

Tiểu hài tử chính là dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ như vậy, hắn dốc toàn lực thúc đẩy công việc này là vì suy nghĩ cho cuộc sống của dân chúng, vì tính toán tiền bạc cho quốc khố, giải quyết hết vấn đề nhưng không hề có bất cứ cảm giác vui vẻ nào.

Nhưng giây phút này, nhìn thấy bộ dạng Mục Đào Đào vui vẻ ý cười hiện hết trong ánh mắt, đáy lòng hắn nhè nhẹ chảy ra từng giọt vui mừng.

“Nàng thích là tốt rồi. Cái này vốn dĩ chuẩn bị làm quà mừng sinh thần của nàng, sao nàng lại còn nằm mơ về nó chứ?” Hoắc Nghiễn Trưng cười trêu ghẹo nàng.

Nàng ngẩng đầu cười hì hì nói: “Sinh thần của ta có còn lễ vật không?”

Hoắc Nghiễn Trưng kéo nàng đi xuống bậc thang, nghe thấy nàng hỏi thì dừng bước chân lại: “Nàng nha, đồ quỷ tiểu tham lam, sinh thần còn muốn quà tặng gì?”

Nàng lắc lắc cái đầu, cười nói: “Không nghĩ ra muốn thứ gì.”

Nói xong, nàng lại bổ sung thêm một câu: “Cám ơn hoàng thúc, lớn lên ta nhất định sẽ hiếu thảo người thật tốt.”

Lại một lần nữa, Hoắc Nghiễn Trưng hơi hơi nhíu mày, bình tĩnh nhìn nàng, giọng nói trầm thấp hỏi lại: “Nàng muốn hiếu thảo với hoàng thúc như thế nào?”

Hiếu thảo như thế nào? Vấn đề này nàng còn chưa có nghĩ đến.

Trước kia khi ca ca nói những lời này, mẫu thân đã nói như thế nhỉ? Hình như là nói muốn để ca ca sớm ngày sinh một đứa nhỏ để gọi mẫu thân một tiếng tổ mẫu, đó là hiếu thảo lớn nhất đối với mẫu thân rồi? Có khi nào sau này nàng cũng phải sinh một đứa nhỏ để hiếu thảo với hoàng thúc hay không?

Nghĩ đến đây nàng cảm thấy cực kỳ khó xử, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, mâu thuẫn với nhau.

Hoắc Nghiễn Trưng quan sát sắc mặt của nàng thay đổi liên tục, khi thì sáng tỏ, lúc thì lại lo lắng, hắn thản nhiên hỏi: “Như thế nào? Hay lại chỉ nói lời miệng để lừa gạt hoàng thúc?”

Nàng phản bác, nói: “Mới không có đâu.”

“Vậy thì hiếu thảo như thế nào?” Hoắc Nghiễn Trưng bám riết lấy không tha, Mục Đào Đào chớp ánh mắt, nơm nớp lo sợ trả lời: “Sau này khi ta lớn lên sẽ có một đứa nhỏ rồi gọi người là hoàng tổ phụ?”

Lồng ng*c Hoắc Nghiễn Trưng bị siết chặt kìm hãm, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Tuy bây giờ là trong tháng chạp nhưng mà ánh nắng tươi sáng, bầu trời quang đãng, thế nhưng lúc này có một trận cuồng phong thổi qua, thổi đến mức thẩm thấu vào trong lòng khiến trái tim hắn thật là lạnh, sắc mặt cũng lạnh hẳn xuống.

“Đây là hiếu thảo của nàng?”

“Cũng không nhất định!”

Nghe những lời nói với giọng điệu này, không phải quá vừa lòng với nàng? Lại còn tức giận?

Mục Đào Đào nhíu lông mày. Nàng cầm lấy ống tay áo của Hoắc Nghiễn Trưng lắc qua lắc lại, ánh mắt có chút bất lực, nhún nhún nói: “Trước kia, ta nghe thấy mẫu thân nói như vậy đối với ca ca của ta nha.”

“Hoàng thúc, người không thích sao? Ta còn đang nghĩ lại lần nữa, người đừng tức giận!”

Hoắc Nghiễn Trưng nghe chưa thay đổi sắc mặt, chỉ nghe thấy nàng tiếp tục nói: “Người yên tâm, sau này lớn lên ta nhất định sẽ đối tốt với người.”

“Tốt như thế nào? Sau khi lớn lên… Ở bên cạnh hoàng thúc đến già?”

Nhìn thấy khuôn mặt non nớt của nàng, cuối cùng Hoắc Nghiễn Trưng vẫn lựa chọn ích kỷ một chút, hỏi một câu hàm súc. Mục Đào Đào còn chưa có hiểu biết về tình yêu nam nữ, nàng chỉ cảm thấy chỉ là ở cùng một người, vậy thì nàng có thể.

“Được!”

Nàng cười trả lời, sắc mặt Hoắc Nghiễn Trưng dịu đi một ít, nắm lấy tay nàng hỏi: “Có muốn quay về ở Thấm viên không?”

Nghe thấy vậy nàng lập tức lắc đầu, cũng không cần suy nghĩ đã từ chối đề nghị này của Hoắc Nghiễn Trưng. Hắn hoàn toàn từ bỏ cho cái ý tưởng này, chỉ có thể giao phó cho thời gian. Có lẽ qua một đoạn thời gian nữa, nàng sẽ muốn quay về Thấm viện, không cần hắn phải nói chính nàng sẽ tự quay về.

“Không quay về ở thì nàng phải nhớ kỹ đến đó cho anh vũ của nàng ăn.” Hoắc Nghiễn Trưng dặn dò nói.

Nàng gật đầu: “Được.”

“Ta có thể dạy chúng nó nói chuyện không?” Nàng hỏi.

“Có thể.”

“Lần sau, ta sẽ dạy chúng nó chuyện, rồi lại mang nó đi gặp lão tổ tông.”

Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Lão tổ tông cũng không thích đùa vui ồn ào.”

“Sẽ không đâu, lão tổ tông nói người thích náo nhiệt.”

Đôi mắt hắn buông xuống nhìn nàng, thầm nghĩ trong lòng, là do lão tổ tông thích nàng.

Đã sắp qua giờ Ngọ, hai người bọn họ mới dây dưa nối đuôi nhau vào cung.

Vốn dĩ Thái hoàng thái phi tưởng bọn họ sẽ đi đến vào buổi sáng, sau đó cùng nhau dùng bữa trưa, không nghĩ tới đến qua cả canh giờ dùng bữa cơm chiều rồi cũng không gặp được người.

Bà đã có sẵn một bụng hờn giận đối với Hoắc Nghiễn Trưng rồi, khi Hoắc Nghiễn Trưng vừa mới tiến vào đã cảm giác được Thái hoàng thái phi trách cứ, hắn tin rằng thứ đón chờ hắn chính là những oán giận lên tiếng chê trách.

Nhưng ngay khi hắn bình tĩnh chờ đến thời điểm Thái hoàng thái phi phát cáu, Mục Đào Đào đang trong bàn tay hắn giống như diều đứt dây, chạy nhanh đến chỗ Thái hoàng thái phi, vừa chạy tới một bên lại hỏi bằng giọng ngọt ngào hờn giận: “Lão tổ tông, người có nhớ Đào Đào không?”

Hoắc Nghiễn Trưng trơ mắt nhìn thấy Thái hoàng thái phi thay đổi sang sắc mặt hiền lành ngay lập tức, nhìn thấy Mục Đào Đào đang chạy băng băng thì liên tục hô: “Chậm một chút, chậm một chút, nhìn dưới chân, đừng để bị ngã.”

Vừa mới nói xong, Mục Đào Đào đã bổ nhào vào trong lòng của Thái hoàng thái phi, một già một trẻ vô cùng thân thiết, thật sự giống như là hai bà cháu.

Hoắc Nghiễn Trưng giống như một người nhàn rỗi, hắn chậm rãi tiêu sái đi vào.

Hắn vừa vào, thì nhìn thấy Mục Đào Đào đã chia sẻ tới chuyện nàng có hai con anh vũ có thể nói chuyện với Thái hoàng thái phi. Hai con anh vũ đó là do hoàng thúc tặng nàng, chờ đến khi nàng dạy chúng xong, sẽ mang chúng cùng đi vào cung lúc nào vào thỉnh an lão tổ tông.

Thái hoàng thái phi nói chuyện cùng với nàng, đôi mắt lại lạnh lùng nhìn chòng chọc vào Hoắc Nghiễn Trưng. Từ nhỏ đến lớn, hắn ghét nhất là những âm thanh líu ríu. Trước kia, bà có nuôi hai con chim én, nhưng hắn lại ngại phiền, không biết từ lúc nào hắn để chúng bay mất! Bà lại nuôi hai con mèo mướp, nhưng sau đó không biết khi nào thì hắn đưa cho người ta.

Thật ngạc nhiên, thế mà bây giờ vì nha đầu kia, hắn lại mua hai con anh vũ nuôi ở trong phủ.

Hoắc Nghiễn Trưng ngồi trên ghế quý phi, nhận lấy những oán hận của Thái hoàng thái phi về chuyện năm xưa, không biết làm sao buông tay ra.

Có tiểu hài tử là Mục Đào Đào, trong Vĩnh Thọ Cung náo nhiệt hẳn lên, thuận tiện Hoắc Vân Chiêm và Hoắc Vân Hằng nghe thấy Mục Đào Đào đã vào trong cung thỉnh an, hai người đều nhân cơ hội Thái hậu không chú ý tới chạy đến trong Vĩnh Thọ Cung.

Nếu không phải có Mục Đào Đào ở đó, ngoại trừ hàng năm đi theo Thái hậu đến thỉnh an Thái hoàng thái phi thì bọn họ sẽ không đến đây.

Mặc dù Thái hoàng thái phi cũng không được tính là rất nghiêm túc, nhưng bọn họ không chịu nổi, sợ gặp phải Hoắc Nghiễn Trưng.

Hai người bọn họ đã đến cửa cung rồi, cũng không dám thản nhiên vô tư đung đưa ở cửa cung, mà hai người đứng ở ngoài cửa cung thăm dò lén lút một lúc lâu. Hoắc Nghiễn Trưng ngồi lâu nên đi ra ngoài hoạt động gân cốt một chút thì nhìn thấy hai người đang thò đầu ra nhìn.

Hắn thấp giọng nói: “Hai người các ngươi muốn vào thì đi vào, ở bên ngoài làm cái gì?”

Hoắc Vân Hằng nhớ đến ánh mắt của Hoắc Nghiễn Trưng nhìn hắn ta vào lần trước ở phủ trưởng công chúa, thì trong lòng có một chút bồn chồn, chân cũng có phần mềm ra, hắn ta nghĩ muốn rời khỏi đây.

Nhưng bởi vì Hoắc Vân Chiêm tóm lấy hắn ta, trực tiếp túm luôn vào cửa lớn.

Hắn ta đành phải đi theo phía sau Hoắc Vân Chiêm, nhìn thấy Hoắc Vân Chiêm ngẩng đầu ưỡn ng*c, duy trì dáng vẻ đúng mực, hắn ta chắp tay hành lễ đối với Hoắc Nghiễn Trưng: “Vân Chiêm thỉnh an hoàng thúc.”

Hoắc Vân Hằng đi theo phía sau cũng học theo, trong câu nói tiếng thỉnh an nhỏ như muỗi bay.

Hoắc Nghiễn Trưng thản nhiên ừ một tiếng, hắn nhíu mày nhìn bọn họ: “Hai người các ngươi ở bên ngoài lén lút làm cái gì?”

Giọng nói của hắn lạnh nhạt, ánh mắt xa cách, mặc dù hắn là hoàng thúc, cũng không dám có một chút thô lỗ nào, nhưng Hoắc Vân Chiêm cảm thấy chắc chắn Hoắc Nghiễn Trưng sẽ không thích người có tính tình khúm núm. Hắn ta chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn qua, vững vàng nói: “Nghe nói Quận chúa vào trong cung ăn tết, Vân Hằng nói muốn qua xem nàng đang làm cái gì, có thể ra ngoài chơi cùng nhau.”

Nói xong, Hoắc Nghiễn Trưng từ từ ngước mắt lên, trong ánh mắt lóe lên đao quang kiếm ảnh dừng lại ở trên người Hoắc Vân Hằng. Trong lòng của hắn ta thì điên cuồng phản bác, ta không có, ta không phải!

Nhưng dưới ánh mắt ép buộc của Hoắc Vân Chiêm thì hắn ta đành phải gật đầu, cười cười hỏi lại: “Đúng vậy, hoàng thúc. Vĩnh An đâu?”

Nhìn thấy hai người thiếu niên choai choai ở trước mặt này, đôi mắt Hoắc Nghiễn Trưng khẽ thay đổi ánh sáng, không chút để ý nói: “Ở trong phòng.”

Giọng nói rất nhẹ mang theo một loại cảm giác cân nhắc, rơi vào trong tai của Hoắc Vân Hằng khiến cho hắn ta cảm thấy có chút hoảng hốt, có chút không đoán được Hoắc Nghiễn Trưng là đang cao hứng hay là mất hứng? Tiến hay lùi cũng không được, Hoắc Vân Chiêm cố gắng lấy dũng khí hỏi: “Hoàng thúc, chúng ta có thể mang nàng đi chơi không?”

Im lặng một lúc, sau đó Hoắc Nghiễn Trưng mới chậm rãi trả lời: “Tự mình đến hỏi nàng.”

Nhận được câu trả lời chính xác, hai người nhất thời vui vẻ cong đuôi lông mày, ánh mắt người thiếu niên sáng ngời không có âm mưu gì cũng không hề nghĩ muốn che dấu tâm trạng, trong lòng tràn đầy vui mừng chạy từ từ vào phòng.

Gió nhẹ thổi qua, thổi vào chiếc đèn lồng ở trong viện khiến chúng đung đưa kêu xào xạc. Hoắc Nghiễn Trưng cảm giác ánh mặt trời có hơi chói mắt nên xoay người cũng đi vào phòng.

Trong phòng Thái hoàng thái phi và Mục Đào Đào đang thêu túi tiền, Hoắc Vân Hằng đã sắp chen chúc tới bên người của Mục Đào Đào, vẻ mặt đầy tò tò nhìn xem. Hoắc Vân Chiêm thì hơi kiềm chế hơn đứng ở một bên nhìn.

Khi Hoắc Nghiễn Trưng đi vào đúng lúc nghe thấy Hoắc Vân Hằng nói: “Đào Đào, khi nào ngươi học xong thì thêu cho ta một cái đi.”

Mục Đào Đào chỉ tập trung tinh thần để học tập kỹ thuật dùng kim, nghe thấy Hoắc Vân Hằng nói, theo quán tính đồng ý một câu: “Được.”

“Các ngươi đang nói cái gì?” Giọng nói của Hoắc Nghiễn Trưng lạnh như băng truyền đến, Mục Đào Đào cầm chiếc túi tiền mới còn chưa thành hình kia nhảy lên, giơ tay về phía hắn: “Hoàng thúc, ta học được cách thêu túi tiền!”

Một bộ dạng cầu khích lệ, ánh mắt Hoắc Nghiễn Trưng nhìn ánh mắt của nàng dịu dàng như nước, ôn nhu nói: “Đào Đào giỏi quá, nghĩ muốn thêu túi tiền cho ai?”

Mục Đào Đào ngọt ngào nói: “Không nói cho người biết.”

Nàng phồng quai hàm lên, cái túi nhỏ xiêu vẹo, Hoắc Nghiễn Trưng sủng nịnh sờ đầu của nàng dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng để kim đâm vào ngón tay.”

Lúc trước bọn họ ở phủ công chúa chỉ thấy Hoắc Nghiễn Trưng đối xử với Mục Đào Đào tốt lắm. Bây giờ lại được thấy lần nữa, thế mà lão mặt than vạn năm sẽ cười, mà bọn họ còn có thể được nhìn thấy? Cảm giác so với mặt trời mọc ở hướng Tây còn muốn kích động sợ hãi hơn.

Hoắc Vân Hằng nhìn Mục Đào Đào, sau đó liếc mắt len lén nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, âm thầm thề dưới đáy lòng, sau này có thể ngàn lần vạn lần cũng không thể để Mục Đào Đào tức giận, bằng không có thể hắn ta nhất định phải ch*t.

Hoắc Vân Chiêm đứng ở một bên thì có một chút thận trọng ổn định hơn so với Hoắc Vân Hằng, ở trước mặt Mục Đào Đào cũng không biểu hiện ra quá mức thân thiết. Nếu như không nhìn thật kỹ càng thì có vẻ như là chiều theo ý đệ đệ nên không thể không đi theo, đến tìm Mục Đào Đào chơi cùng.

Sau giờ Ngọ, bởi vì Mục Đào Đào say mê với việc thêu túi tiền, hai người cũng không thể mang nàng đi ra ngoài chơi, ngược lại còn theo nàng cứ ở im trong Vĩnh Thọ Cung. Hoắc Vân Hằng nói lảm nhảm rất nhiều, cứ liên tục đi theo bên người Mục Đào Đào líu ríu nói chuyện, không hề ngừng lại.

Hoắc Nghiễn Trưng càng nhìn càng thấy không vừa mắt, hắn cất giọng gọi: “Hoắc Vân Hằng.”

Hoắc Vân Hằng nghe thấy tiếng gọi thì đột nhiên quay đầu lại, thấy vẻ mặt Hoắc Nghiễn Trưng đang nhìn hắn ta không kiên nhẫn, hắn ta thầm nghĩ là làm sao vậy? Hắn ta cũng không có làm cái gì mà!

“Hoàng thúc, người gọi ta?”

“Lại đây.” Hoắc Nghiễn Trưng ghìm giọng xuống nói.

Hoắc Vân Hằng sờ sờ sau gáy, không hiểu ra làm sao từ từ đi đến trước mặt hắn, hắn chỉ vào cái ghế dựa trước mặt nói: “Ngồi ở đây.”

Người vừa mới ngồi xuống chợt nghe thấy Hoắc Nghiễn Trưng nói: “Năm nay ngươi mười bốn tuổi rồi đúng không?”

“Vâng.” Hoắc Vân Hằng trả lời, sau đôi mắt hắn ta chợt lóe lên tia sáng, chỉ thấy vẻ mặt hắn ta ngạc nhiên nói: “Hoàng thúc, thế mà người lại nhớ rõ số tuổi của ta nha!”

Hoắc Nghiễn Trưng: “… Ừ, có thể cưới vợ.”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận