Hoàng Thúc Nghiện Ta Như Sinh Mệnh

Chương 51: Tỉnh lại – Bắt đầu lại

Mục Đào Đào phân phó nên Thu Nguyệt đi ngay, chỉ là nàng ấy rất lo lắng. Đặc biệt vào lúc này, Thái hoàng thái phi còn tới nữa.

Tuy nàng ấy biết rằng thường ngày Thái hoàng thái phi đối xử với Mục Đào Đào vô cùng tốt. Nhưng dù gì Hoắc Nghiễn Trưng cũng là con trai của bà, dù tốt đến mấy cũng đâu thể bằng mạng con trai mình được?

Trước khi đi, nàng ấy liên tục quay đầu lại nhìn, cứ đi ba bước thì lại quay đầu đến tận lúc ra khỏi cửa. Mục Đào Đào vẫy tay với nàng ấy, nàng ấy đành phải vội vội vàng vàng rời đi.

Thái hoàng thái phi hỏi có bắt được thích khách không, hỏi Hoắc Nghiễn Trưng có bị gì nghiêm trọng không, nhưng không một tỳ nữ nào đáp lại cả. Bà khẽ nhíu mày, đi về phía Mục Đào Đào. Hôm nay là một ngày đông, tuy sắc trời đã quang đãng hơn rồi nhưng cái lạnh vẫn thấu xương. Mục Đào Đào mặc bộ y phục này, nếu đổi thành Tịnh Thù lúc còn bé, chắc chắn sẽ bị bà mắng rồi.

Nhưng đây là Mục Đào Đào, không cha không mẹ, dù bà có muốn cũng không thể hung dữ với nàng được.

Bà cởi chiếc áo khoác lông ngỗng màu xanh biếc trên người xuống, choàng lên người nàng.

Nhìn Thái hoàng thái phi cúi đầu thắt vạt áo lại cho nàng, nàng chậm rãi cụp mắt, giấu nhẹm đi những mịt mờ trong ánh mắt của mình.

“Lão tổ tông, ám sát… Thích khách, là con.” Giọng nói của nàng rất trầm thấp, Thái hoàng thái phi dừng lại động tác thắt vạt áo lại, nhưng chỉ trong nháy mắt bà lại tiếp tục động tác vừa rồi. Bà buộc một chiếc nơ hình con bướm không to không nhỏ, sau khi buộc chặt, bà nhẹ nhàng đưa tay vén vài sợi tóc dính trên trán và mặt nàng ra sau tai. Sau đó bà kéo nàng vào trong ng*c, dịu dàng xoa đầu nàng.

Bà còn tưởng rằng có người an bài thích khách đâm Hoắc Nghiễn Trưng bị thương, vậy nên mới hỏi một chút.

Nhưng Mục Đào Đào tay trói gà không chặt lại đâm hắn bị thương, ngoại trừ tự hắn nguyện ý, nếu không thì việc nàng đâm hắn bị thương cũng quá kỳ lạ rồi.

Thái hoàng thái phi thở dài đầy nặng nề, trong lòng chỉ cảm thấy có lẽ cả đời này, Hoắc Nghiễn Trưng cũng không thể thay đổi được tính tình này rồi, vẫn luôn muốn tự mình trả giá như vậy.

“Không sao, hoàng thúc của con mạng lớn, đừng lo lắng.”

Giọng nói của bà ôn hòa, trong lời nói không hề có chút ý tứ trách cứ Mục Đào Đào, nhưng không thể nói bà không lo lắng cho Hoắc Nghiễn Trưng được. Sau khi nhìn thoáng qua Tề ma ma, Tề ma ma đã vào bên trong điện, có lẽ muốn hỏi thăm Thạch Quảng. Một lát sau mới ra ngoài, Tề ma ma vẫn chưa nói điều gì, nhưng hai người chủ tớ đã ngầm hiểu lẫn nhau, biết được câu trả lời.

Ngồi ở gian phòng bên ngoài, Thái hoàng thái phi giao Mục Đào Đào cho Tề ma ma để thay đổi y phục, còn bà lẳng lặng ngồi ở bên cạnh.

Nhìn thân thể gầy nhom của Mục Đào Đào, còn có loại thuốc độc mà Thái hậu đã chuốc cho nàng trước khi ch*t kia, thật sự quá ác độc, càng nhìn càng khiến lòng người đau nhói.

Về việc đâm Hoắc Nghiễn Trưng, ngoại trừ Thái hoàng thái phi, nàng không sợ phải đối mặt với bất kỳ ai, chỉ sợ Thái hoàng thái phi.

Nhưng sau khi nói xong, Thái hoàng thái phi lại không trách cứ nàng, cũng không mắng nàng. Dường như nàng không cần phải giải thích nhiều, không cần nói rõ đã có chuyện gì xảy ra, Thái hoàng thái phi đều hiểu.

Bên trong khách điếm.

Mục Kính Vi ngồi phía trước cửa sổ, cửa sổ được mở phân nửa. Có lẽ do tuyết trên nóc nhà tan chảy nên nước trên mái hiên tí tách rơi xuống rất nhiều. Sau khi tuyết tan, người đến khách điếm ngày một nhiều hơn, trong phút chốc lại trở nên ồn ào náo nhiệt.

Nàng ấy bưng ly trà, ngây người nhìn về phương xa. Mặc dù Mục Đào Đào đã đáp ứng yêu cầu của nàng ấy, nhưng thấy tính tình nhu nhược đó của nàng, cũng không biết có thể làm được hay không.

Nếu như thất bại, liệu Hoắc Nghiễn Trưng có bỏ qua cho nàng hay không?

Nàng ấy có cần phải mang Mục Đào Đào về hay không? Nếu không mang về, tương lai khi ch*t gặp được phụ thân, liệu người có trách cứ nàng ấy hay không?

Nhưng nàng ấy nhớ đến tổ mẫu và mẫu thân qua đời nhưng không dẫn theo Mục Đào Đào, những xúc cảm lại như trào dâng trong lòng, nàng ấy còn chưa được gặp mặt bọn họ lần cuối.

Trong lúc đang ngây người, một tỳ nữ vén rèm tiến đến: “Phu nhân, Thu Nguyệt cô nương tới.”

“Nàng ấy tới làm gì?” Mục Kính Vi hỏi, tỳ nữ khẽ lắc đầu: “Bảo rằng có lời muốn nói với phu nhân.”

“Để nàng ấy vào.”

Mục Kính Vi đặt ly trà trong tay xuống, nhìn tỳ nữ dẫn Thu Nguyệt tiến vào. Nàng ấy mặc một chiếc váy màu lam nhạt, vạt áo phía trước còn dính chút máu. Nàng ấy nhìn Mục Kính Vi, khẽ gật đầu nói: “Quận chúa bảo ta nhắn với Tam tiểu thư, chuyện người giao phó cho Quận chúa, nàng ấy đã làm xong. Mời Tam tiểu thư trở về Khôn Thành.”

Giọng điệu của Thu Nguyệt không tốt lắm, ánh mắt lạnh lẽo. Mục Kính Vi cau mày, trong mắt lóe lên biểu tình không thể tin nổi: “Muội ấy đã ám sát Nhiếp chính vương rồi?”

“Vâng! Lúc này Nhiếp chính vương sống ch*t không rõ, Quận chúa nghĩ rằng đợi đến khi Nhiếp chính vương tỉnh lại, sợ rằng Tam tiểu thư sẽ không thể rời khỏi Kinh thành này.” Thu Nguyệt lạnh giọng nói xong, trong đầu Mục Kính Vi vẫn như có ong bay vù vù, cứ vậy một hồi. Mục Đào Đào đã hành động rồi?

Nàng ấy không thể tin nổi, nhưng nhìn vết máu trên người Thu Nguyệt, có thể thấy đây là thật.

Thu Nguyệt nhìn biểu tình của Mục Kính Vi, khóe miệng lộ ra sự giễu cợt: “Sống đến tận bây giờ, có người khiến ta bội phục, có người khiến ta chán ghét, cũng có người được ta yêu thích. Duy chỉ có Tam tiểu thư người, đúng là khiến người ta thấy buồn nôn!”

Nói đến câu cuối cùng, trong lời của nàng ấy như tràn đầy sát khí.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Mục Kính Vi trầm xuống: “Ngươi nghĩ vì muội ấy tổn thương nên thấy bất công? Cái gì cũng có nguyên do của nó, nếu muội ấy không cảm thấy mắc nợ, sao ta có thể yêu cầu muội ấy làm cái gì được?”

Thu Nguyệt chậm rãi ngước mắt, khinh miệt liếc mắt nhìn Mục Kính Vi: “Nghe nói năm đó Hầu phu nhân sử dụng thủ đoạn dơ bẩn để được gả cho lão Hầu gia, vậy nên mới sinh ra được một người giống hệt như thế sao? Cho tới nay, lão Hầu gia vẫn luôn đối xử với các người rất tận tâm, là một người cha có trách nhiệm nhưng không thân thiết với người, ngược lại ta cũng có thể lý giải rằng Tam tiểu thư đố kỵ với Quận chúa nhỉ!”

Vừa dứt lời, Mục Kính Vi bỗng nổi cơn thịnh nộ, xông đến tát vào miệng của Thu Nguyệt. Đáng tiếc, Thu Nguyệt cũng không đứng yên đó để người ta đánh, nàng ấy nắm lấy cổ tay của Mục Kính Vi, hai người giằng co nhau.

“Con tiện nhân Mục Vọng Thu kia, nhà họ Mục ta nuôi dưỡng nàng ta, cuối cùng nuôi đến nỗi trèo lên giường, nàng ta đã sinh ra thứ nghiệt chủng, xứng để ta đố kỵ sao? Nàng ta là cái thá gì!” Mục Kính Vi tức giận mắng, Thu Nguyệt siết chặt cô tay nàng ấy, giống như muốn bẻ gãy tay của nàng ấy vậy: “Mục gia chu cấp nuôi dưỡng nàng ấy? Đúng là câu chuyện nực cười! Người của Mục thị ngu ngốc hết rồi sao? Người nào nuôi dưỡng người nào, sau khi ch*t ngươi đi hỏi cha ngươi một chút đi!!”

Mục Kính Vi hơi biến sắc, Thu Nguyệt buông tay nàng ấy ra, lạnh lùng nói: “Chạy về Khôn Thành đi, Vĩnh An quận chúa không còn nợ ngươi bất cứ thứ gì nữa!”

Lúc Thu Nguyệt rời đi, Mục Kính Vi mất tinh thần ngồi xuống ghế, trong lòng nàng ấy đầy nỗi buồn phiền.

Qua một hồi lâu, nàng ấy không thay đổi sắc mặt, đứng dậy phân phó cho tỳ nữ: “Trở về Khôn Thành.”

Tỳ nữ trầm mặc trong giây lát, cuối cùng không nói thêm gì nữa, mang hết đồ đạc lên  xe ngựa, đoàn người rời khỏi Kinh thành.

Lúc rời cửa ngày càng xa, Mục Kính Vi quay đầu nhìn cổng thành, trong đầu vang lên âm thanh của Mục Đào Đào, nàng nói, Tam tỷ tỷ, ta có thể hỏi tỷ một câu được không?

Hôm qua lúc nghe câu này, trong lòng nàng ấy không hề cảm thấy tủi thân thương cảm. Nhưng hôm nay câu nói ấy lại như quanh quẩn trong đầu, khiến lòng nàng ấy có chút xót xa. Phụ thân đối xử tốt với Mục Đào Đào nhiều bao nhiêu, trong lòng mẫu thân nàng ấy không vui nhường nào, nàng ấy vẫn luôn hiểu rõ.

Nhưng Mục Đào Đào không đáng thương sao? Nàng cũng đáng thương, Mục Vọng Thu rất độc ác. Sau khi để nàng ở lại Hầu phủ, Mục Vọng Thu còn không ôm nàng ấy một lần. Trong lòng mẫu thân của nàng có khúc mắc, cũng không thể quan tâm đến nàng được.

Mục Kính Vi tự giễu nở nụ cười, kéo mành che xuống, nghênh ngang rời đi.

Trong Vương phủ.

Y thuật của Thạch Quảng cao minh, nhưng vị trí  bị thương quá hiểm hóc, sau khi bận rộn hơn hai canh giờ trong tẩm điện xong, hắn ta đi ra với vẻ mặt đầy mệt nhọc.

Nhìn thấy Thái hoàng thái phi ở gian phòng bên ngoài, hắn ta bẩm báo: “Lão tổ tông, Vương gia đã bình an vô sự. Chờ ngài ấy ngủ một lúc rồi tỉnh giấc thì sẽ không sao nữa.”

Thái hoàng thái phi nghe thấy lời nói này của Thạch Quảng, dịu dàng nở nụ cười: “Cực cho ngươi rồi.”

“Đây là việc ta nên làm.” Vừa dứt lời, Thạch Quảng đã thấy Thái hoàng thái phi nhẹ nhàng vỗ vỗ Mục Đào Đào, trấn an nói: “Nghe thấy không? Không sao nữa rồi, con muốn vào xem một chút không?”

Mục Đào Đào nhìn Thái hoàng thái phi một chút, sau đó lại nhìn sang Thạch Quảng, do dự đứng lên. Thấy Thạch Quảng không ngăn cản, nàng mới cất bước đi vào trong tẩm điện.

Sau khi nàng đi vào, Thạch Quảng thở phào nhẹ nhõm.

Thái hoàng thái phi đứng dậy, đi theo Thạch Quảng ra bên ngoài. Lúc đó Thạch Quảng mới thấp giọng nói: “Tất cả đều là số mệnh, Vương gia đúng là một người có phúc.”

Thái hoàng thái phi cười cười, còn Thạch Quảng giải thích: “Bởi vì trái tim của Vương gia không nằm ở bên trái, nếu không ở vị trí đó, có lẽ ta thực sự không đủ sức để làm.”

Sau khi nói xong, Thái hoàng thái phi cũng hơi kinh ngạc: “Việc này không nên nói với người ngoài.”

“Lão tổ tông yên tâm.”

Hoắc Nghiễn Trưng tỉnh lại lúc nửa đêm, trong phòng chỉ còn một ngọn đèn đang sáng, còn có màn che phủ chụp đèn nên trông cực kỳ lay lắt.

Hắn nhìn thoáng qua bên cạnh, không có Mục Đào Đào. Sau đó hắn lại nhìn thoáng qua mép giường bên cạnh, phát hiện nàng đang ghé đầu lên chiếc giường ở bên.

Vết thương vẫn còn đau, hắn nhẹ nhàng vỗ vào bả vai của nàng. Tay hắn vừa tiến gần Mục Đào Đào thì bỗng nhiên nàng tỉnh dậy, hắn đành khựng tay lại.

“Hoàng thúc, người tỉnh rồi.”

“Đói bụng không? Muốn uống nước không?” Nàng hỏi một câu rồi thêm một câu nữa, sau đó lẩm bẩm: “Nhưng Thạch đại phu đã nói, tối mai người mới được ăn, vậy nên người ráng nhịn một chút.”

Nàng nằm ở bên giường, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, giọng nói rất nhỏ nhẹ, dường như nàng đã trở lại là nàng trước ngày lễ cập kê khi ấy.

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, tựa như cảm thấy rượu dịu đi trong phút chốc, vết thương cũng không còn đau đớn như ban nãy nữa: “Sao không ngủ đi?”

Mục Đào Đào chậm rãi cúi thấp đầu xuống, Hoắc Nghiễn Trưng kéo tay nàng, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: “Trời sáng nhanh lắm, lên đây nằm.”

Vừa dứt lời, hắn thấy nàng không nhúc nhích, sau đó nói tiếp: “Nếu không thì bảo Xuân Hiểu đưa nàng về Thấm viên, để nàng ngủ một lát.”

Cuối cùng Mục Đào Đào vẫn không muốn làm phiền Xuân Hiểu ở cách vách, rón rén lên giường, nằm xuống ở bên cạnh.

Nàng nhìn Hoắc Nghiễn Trưng, mấp máy môi một hồi rồi nói câu: “Xin lỗi.”

Hoắc Nghiễn Trưng sờ đầu của nàng, nói: “Ta mới là người phải nói câu xin lỗi trước.”

Bốn mắt nhìn nhau, mọi thứ dần dà trở nên thoải mái hơn, Hoắc Nghiễn Trưng dịu dàng nói: “Hãy bỏ qua mọi thứ lúc đó đi, sau này chúng ta bắt đầu lại, được không?”

Bắt đầu lại sao? Mục Đào Đào nghĩ tới Mục Kính Vi đã rời kinh, gật đầu đồng ý.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận