TruyenHayvi.com có cả truyện chữ và truyện tranh. Nếu ở trang chủ, bạn vui lòng kéo xuống dưới để xem danh sách truyện tranh, hoặc xem menu trên đầu trang.

Biên tập viên đề cử

Tác giả: Húy
 
Thể loại: Hiện đại, oan gia ngõ hẹp, 419, hài hước, he
 
Editor: Minse
 
Số chương: 70 chương
 
Văn án

Lục Kiệm Minh là một người giàu có tự phụ, đẹp trai lại còn quyến rũ.

Hứa Lộc vừa gặp anh thì con tim liền đập như một con ngựa hoang đứt cương.

Cô tỏ tình với Lục Kiệm Minh.

Lục Kiệm Minh hời hợt xua đuổi: “Xin lỗi, tôi không có cảm giác với cô.”

Sau đó trời xui đất khiến hai người qua đêm với nhau, Lục Kiệm Minh muốn chịu trách nhiệm nhưng Hứa Lộc lắc đầu. Lục Kiệm Minh cau mày: “Không phải cô thích tôi sao?”

“Giờ thì hết thích rồi.”

Lục Kiệm Minh không chút cảm xúc: “Tại sao?”

Hứa Lộc nói: “Trải nghiệm có hơi bình thường… Nói nhiều sợ sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh.”

Lục Kiệm Minh: “…”

Từ đấy, người phụ nữ tên Hứa Lộc trở thành cái dằm không thể gỡ bỏ trong lòng Lục Kiệm Minh, ngọn lửa không thể dập tắt.


Gặp lại nhau, đổi thành Lục Kiệm Minh tỏ tình với cô.

Hứa Lộc nói: “Nhưng tôi đã có bạn trai rồi.”

“Cún con, trẻ trung lại lâu dài.”
 
Hứa Lộc đối với Lục Kiệm Minh: Thích đến mức tim đập loạn nhịp.

Lục Kiệm Minh đối với Hứa Lộc: Thích đến mức loạn nhịp con tim.

Lời của tác giả: Nội dung hoàn toàn là hư cấu, ngoài ra, nam chính rất tuyệt! Hãy tin anh ấy, đừng tin Tiểu Lộc nói vớ vẩn.

Editor: Minse
Nguồn: Tấn Giang
70 chương
Ngôn Tình

Tưởng Nam Thư nhậm chức tại công ty rồi mới phát hiện ra rằng sếp lớn của mình là Tống Dã – người đã từng từ chối lời tỏ tình của cô hồi trung học. Hai người không chỉ là cấp trên – cấp dưới mà còn là hàng xóm của nhau. Cô nhớ lại nỗi đau từng bị từ chối và tự nhắc nhở bản thân nhiều lần rằng không bao giờ được yêu anh nữa.

Thế nhưng, hình như Tống Dã càng ngày càng bất thường…

Trong một bữa tiệc, Tưởng Nam Thư tình cờ nghe được anh nói về cô với một người bạn, người bạn đó hỏi: “Cậu đang theo đuổi Tưởng Nam Thư à? Cậu có bị điên không? Hồi cấp ba cậu từ chối cô ta không phải cũng là vì cô ta bắt cá hai tay hay sao?”

Tưởng Nam Thư: “!!!???”

Bắt cá hai tay? Tại sao cô lại không biết gì về tin đồn đó? Là tên khốn nào đã tung tin bậy về cô vậy? Cô muốn kiện tên đó!

“Bây giờ cô ấy đang độc thân.” Tống Dã trầm mặc mất mấy giây, “Chuyện năm đó đã là chuyện của quá khứ, sau này đừng nhắc đến nữa.”

Tưởng Nam Thư vô cùng hỗn loạn.

Một lúc sau, cô lại nghe thấy Tống Dã nói: “Bây giờ chắc cô ấy đã “cải tà quy chính” rồi.”

Tưởng Nam Thư: “…”

Cuối cùng Tưởng Nam Thư cũng tìm ra lý do tại sao hồi đó cô lại bị đồn là “bắt cá hai tay”, thế nhưng lúc này Tống Dã đã tỏ tình với cô.

Cảm xúc của Tưởng Nam Thư có chút lẫn lộn khi nhìn kẻ đầu sỏ, trong lòng cười lạnh, cô bắt đầu nói với giọng của một tra nữ: “Con người tôi vô cùng hoàn hảo nhưng lại có hơi lăng nhăng, hơn nữa còn có tiền sử bắt cá hai tay. Nếu anh không ngại thì chúng ta có thể thử.”

Vốn tưởng Tống Dã sẽ chỉ hất mặt bỏ đi nhưng lại thấy anh hít một hơi thật sâu, kiềm chế, bình tĩnh mà nói: “Được, thử đi.”

“……hả?”

Tưởng Nam Thư sửng sốt.

#Làm sao để cư xử như một kẻ cặn bã trước mặt người mình thích! #

4 chương
Ngôn Tình

Ta là một người bán đậu phụ.

Một cân đậu năm văn tiền, có thể làm ra ba cân đậu phụ.

Mỗi ngày ta xay đậu phụ trong một canh giờ, đi về hai mươi dặm đường núi, mỗi cân đậu có thể kiếm được một văn tiền.

Nhờ từng đồng tiền lẻ này, ta đã nuôi lớn đệ đệ muội muội, được mặc áo bông, và còn ở trong căn nhà ngói xanh gạch đỏ.

11 chương
Ngôn Tình

Tác giả: Trần Ngũ Dã

Tran / Editor: AI_Miracle Berry

Beta: AI_Forget me not

Thể loại: Hiện đại, Đam mỹ, Xuyên sách, Hài hước, Hào môn thế gia, HE

Giới thiệu

Thư Vưu xuyên thành vai thụ lót đường vừa dối trá ích kỷ vừa tham tiền trong một cuốn tiểu thuyết. Nguyên chủ ở bên vai chính công vì tiền, khi vai chính công sa sút thì lại vứt bỏ đối phương, cuối cùng rơi vào kết cục lưu lạc nơi đất khách quê người, chết rất thê thảm.

Ngay khi vừa xuyên qua, Thư Vưu đang kéo vali hành lý, đối diện với vai chính công níu giữ cậu lại, cậu buông lời miệt thị: "Anh tưởng anh vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Lận à? Không! Giờ anh chỉ là một tên nghèo kiết xác mà thôi!"

Ánh mắt của vai chính công đứng phía sau tối tăm, nắm tay siết chặt.

"... Cho nên hai người chúng ta phải tiết kiệm hơn! Tôi sẽ bán hết những thứ không cần thiết đi!"

Lận Minh Húc:???

Đời trước, Thư Vưu có biệt danh "Long tộc(*) kiệt sỉ". Đối với cả dãy túi hàng hiệu xa hoa, quần áo thương hiệu lớn và nhẫn kim cương của nguyên chủ, ánh mắt của cậu ánh lên vẻ phê phán và đau đớn.

(*) Đặc tính của Rồng là thích sưu tập châu báu, của cải, chúng tham lam, keo kiệt và thích giữ của.

"Cái này, cái này, cái kia... bán hết!"

Chỉ có tiền mới mang lại cho cậu cảm giác an toàn lớn nhất! Cậu chỉ cần tiền thôi!

Đợi đến khi vai chính công gặp vai chính thụ rồi chủ động đề nghị chia tay, cậu có thể ôm tiền đi rồi tiếp tục làm thần giữ của độc thân vui vẻ rồi!

Nhưng Thư Vưu không biết là… Lận Minh Húc đã sống lại.

Khi trời lạnh, Lận Minh Húc nói thẳng anh không có tiền để trả hóa đơn cho hệ thống sưởi ấm, đợi cậu không chịu đựng được nữa rồi bỏ đi.

Thư Vưu mừng ra mặt: Sao phải trả hóa đơn hệ thống sưởi ấm đắt đỏ đấy làm gì! Hai ta nằm cạnh nhau, đắp thêm hai cái chăn là được!

Trời nóng, nhân vật phản diện đến tận cửa buông lời đâm chọc. Vẻ mặt Lận Minh Húc lạnh băng, đoán rằng cậu sẽ không từ mà biệt.

Thư Vưu trực tiếp lật bàn: "Là cái bẫy của chủ nghĩa tiêu thụ(*) anh hiểu không? Đồ dung tục! Người bị tư bản tẩy não như anh sao mà hiểu được!"

(*) Từ góc độ văn hóa học, chủ nghĩa tiêu dùng được coi là một dạng hoạt động tìm kiếm niềm vui, đề cao yếu tố tiêu dùng, các hoạt động tiêu thụ, mua sắm, vui chơi, giải trí.

Người mới lần đầu sử dụng thảm sưởi - Lận Minh Húc:...

Cái thứ đồ gì không biết, khiến anh nóng cả người thế này! Tuyệt đối không phải do anh nhìn Thư Vưu nên chảy máu mũi đâu!

Sau đó, Lận Minh Húc không diễn nổi nữa.

Anh dẫn Thư Vưu đến công ty, ám chỉ anh hết nghèo rồi, Thư Vưu cũng không cần phải tằn tiện như vậy.

Thư Vưu vừa xoay người lại đã nhìn thấy vai chính thụ, chợt bừng tỉnh hiểu ra: "Anh yên tâm, tôi sẽ đi ngay, tuyệt đối không kéo dài thời gian.”

Lận Minh Húc: "... Em chờ một chút, họp xong chúng ta đi đăng ký kết hôn!"

Thư Vưu: "Tại sao? Vai chính thụ có chỗ nào không tốt hả?"

Lận Minh Húc: "... Cậu ta ăn cơm phải gọi tận bốn món, dùng quá nhiều khăn giấy.”

Thư Vưu:???

... Chờ đã! Không phải anh nên khen người ta ngây thơ trong sáng hào phóng không keo kiệt sao?!



Một câu tóm tắt: Vai chính công bị tôi chọc đến phát điên rồi ~

Dàn ý: Đừng trốn tránh, trong tình yêu phải dũng cảm bày tỏ, thẳng thắn nói ra cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.
68 chương
Đam Mỹ

Diệp Mãn là một thiếu gia thật đồng thời cũng là pháo hôi ác độc trong quyển tiểu thuyết cả thế giới đều sủng ái thiếu gia giả.

Cậu là người có tính cách âm trầm, tự ti, đầy những suy nghĩ tiêu cực. Cậu...

Hệ thống: Không đúng, cậu sao lại là một người mù chứ!

Hệ thống yêu cầu Diệp Mãn đi giành lại những thứ thuộc về nhân vật chính.

Diệp Mãn hùng hổ xông vào tìm đối phương, định buông lời cay nghiệt để dằn mặt.

Nhưng giọng nói phức tạp pha chút bất đắc dĩ của nhân vật chính lại vang lên từ phía sau: "Tiểu Mãn, em trước tiên hãy buông Từ tiên sinh ra."

Diệp Mãn cứng đơ người, chạm vào ngực người đàn ông đang đứng trước mặt, cảm nhận được sự rắn rỏi cứng cáp.

Xong, xong đời rồi.

Hệ thống lại yêu cầu Diệp Mãn chuốc thuốc vị hôn phu của nhân vật chính để leo lên giường, tạo ra mâu thuẫn giữa hai người.

Khó khăn lắm mới tìm được phòng và hạ thuốc xong, thế nhưng lại bị một người từ phía sau bắt được.

Người đàn ông cất giọng quen thuộc, pha chút ý cười như không cười: "Ngay trước mặt tôi mà dám hạ thuốc, em cho rằng tôi chết rồi sao?"

Diệp Mãn rụt cổ, lắp bắp: "Anh, anh vào từ lúc nào thế?"

Từ Hòe Đình đáp: "Từ đầu đã ở đây rồi."

Hệ thống: :))

Diệp Mãn biết rằng mình có ngoại hình xinh đẹp, lại còn rất đáng thương.

Cậu luôn khoe khoang hai điểm này, không hề che giấu và lúc nào cũng giành phần thắng.

Khi Từ Hòe Đình lần đầu gặp cậu, Diệp Mãn đang diễn một màn "trà xanh" điển hình. Cậu yếu ớt ngã xuống đất, che tay trái lại, khóc đến thảm thương.

Từ Hòe Đình liếc mắt một cái đã nhìn thấu chiêu trò này, bước đến gần cậu rồi nói: "Tay phải bị thương."

Diệp Mãn ngơ ngác đưa tay phải ra sờ, trên đó quả nhiên có một vết cắt sâu, máu đang chảy xuống.

Từ đó về sau, qua nhiều năm, Từ Hòe Đình luôn bảo vệ cậu.

"Muốn cái gì thì nói ra, đừng tự làm mình bị thương nữa."

Thực tế chứng minh, một người mù xinh đẹp nhỏ bé không thể nào gánh nổi vai diễn ác độc hay "pháo hôi" này.

Cậu chỉ thích hợp để được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương và che chở từng chút một.

Câu chuyện là về một kẻ chuyên giả vờ đáng thương nhưng thực chất lại rất đáng thương, một người xinh đẹp và đầy toan tính, một người bị vẻ đẹp đó mê hoặc đến mức muốn bảo vệ cậu cả đời.

💗Thể loại: Yêu sâu đậm, ngọt ngào, hệ thống, hiện đại giả tưởng, cứu rỗi nhân vật phụ.

💗Nhân vật chính: Diệp Mãn, Từ Hòe Đình.

💗Tóm tắt một câu: Một bé đáng thương xảo quyệt lại hóa ra thật sự đáng thương.

💗Ý nghĩa: Tình yêu có thể chữa lành mọi thứ.



91 chương
Đô Thị

Tác giả: Giai Lệ Tam Thiên

Edit: Lơ Ngơ

Beta: Ngọc Mai

Thể loại: Cán bộ cao cấp, Mỹ thực, Nhẹ nhàng, Ngọt ngào, 3S

Số chương: 112 chương

Văn án 

Đồng Tiểu Điệp: “Tôi… nhà tôi chỉ có một cái giường thôi!”

Tông Chính: “Tôi ngủ rất đàng hoàng, không chiếm chỗ của cô, cô biết mà!”

Cô đầu bếp nhỏ xinh đẹp và Đại thị trưởng ngang ngược, lạnh lùng.

Cảm giác tình đầu ngọt ngào.

Tông Chính kiên trì cảm động lòng người, Tiểu Điệp kiên cường đấu tranh với bệnh tật, tính cách sáng sủa, lạc quan với sinh mệnh.

Cùng xem quá trình nam nhân lạnh lùng dần sa vào lưới tình không lối thoát.

Truyện ấm áp, tình tiết tinh tế, sủng ngọt ngào.

112 chương
Ngôn Tình

Sở Lạc xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đến Tu tiên giới, bị trói định với một hệ thống khí vận, ngay từ ban đầu giá trị của hệ thống khí vận đã là -9999 điểm.

Hóa ra là bởi vì nàng và tỷ tỷ song sinh cùng có mệnh cách Hoa Tịnh Đế Song Sinh, mà tất cả khí vận của nàng đã bị thân tỷ tỷ, cũng chính là nữ chủ trong tiểu thuyết hút hết đi. Còn thân nhân của nàng vì muốn để cho nữ chủ trở thành khí vận chi nữ mà muốn triệt để giết chết nàng!

Dựa vào một hơi thở cuối cùng, Sở Lạc trốn ra khỏi địa ngục Tu La kia, từ sau đó mở ra được một cuộc đời mới.

“Ta là một kẻ xui xẻo, mà sư tôn của ta lại là một kẻ biến thái.”

“Bọn họ sống ở đỉnh Bích Lạc, ta lại ở trong cốc Hoàng Tuyền.”

“Nhưng vậy thì đã sao chứ, chỉ cần một ngày ta không chết thì mệnh của ta vẫn còn cứng một phần.”

“Đợi cho đến khi giá trị khí vận từ số âm về không, đó là ngày mà ta và ngươi cùng quyết một trận tử chiến.”

“Ngươi, có dám đến phó ước không?”
388 chương
Tiên Hiệp

Bạn đang đọc truyện Bích Đông của tác giả Tử Liễm. Một đêm không thể đi vào giấc ngủ, đột nhiên phía bên kia tường lại có một thanh âm vang lên.

Trầm thấp, chậm rãi, như là một dòng suối mát trong giữa sa mạc khô cằn, gột rửa đi toàn bộ nôn nóng, bất an, thật sự như có tác dụng chữa lành

Từ đó, cô yêu thanh âm này.

Chủ nhân của thanh âm ấy cách cô một bức tường, là bạn cùng thuê chung với cô.

Cũng là ông chủ của cô.
24 chương
Ngôn Tình
DEVILMAN LADY 70
10 tháng trước
Mikako-San 351
10 tháng trước
Rosen Blood 113
10 tháng trước

Bảng xếp hạng