Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt

Chương 49: Chương 49

Cả khán phòng lập tức xôn xao kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn về người phụ nữ duy nhất đứng lên giữa dãy ghế khán giả.

Lạy Chúa, có phải ngài đang trêu đùa chúng con không, hay là tất cả chúng con đều đang gặp ảo giác? Vị tiểu thư trẻ tuổi kia lại dám buông lời ngông cuồng, vọng tưởng được diễn tấu bản nhạc của chính Paganini?

Ôi, đây nhất định là một cơn ác mộng.

Trước mặt một bậc thầy, cô ta chắc chắn sẽ làm Paris mất mặt!

“Là cô muốn lên sân khấu biểu diễn sao, tiểu thư?”

Paganini bước đến sát mép sân khấu. Ông nhìn vào đôi mắt xám xanh ấy và thấy trong đó sự chân thành cùng điềm tĩnh.

Cô gái mặc lễ phục, thân hình nhỏ nhắn, thoạt nhìn hẳn chỉ là một thính giả trầm lặng. Toàn thân cô toát lên khí chất dịu dàng ôn hòa, khiến Paganini không khỏi bất ngờ. Một tiểu thư như vậy mà lại muốn diễn tấu tác phẩm của ông? Thật là một sự tương phản quá đỗi thú vị.

Vị thần vĩ cầm càng thêm thiện cảm với Charoline. Ông yêu thích những người trẻ như vậy – can đảm và chân thành hơn nhiều so với những nghệ sĩ vĩ cầm luôn dè dặt, lưỡng lự.

Ông đã quyết rồi, cho dù cô gái nhỏ này chơi không hay, ông cũng sẽ đứng bên hướng dẫn, tuyệt không để cô phải bẽ mặt.

“Vâng, thưa ngài.”

Nụ cười hiền từ của Paganini khiến trái tim Charoline một lần nữa đập thình thịch. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, điều chỉnh giọng nói để che đi sự run rẩy vì quá đỗi xúc động.

“Chỉ là phải làm phiền ngài cho tôi mượn một cây đàn vĩ cầm — một chiếc bất kỳ trong dàn nhạc khi nãy cũng được. Một nửa của tôi hiện không ở đây.”

Một nửa của tôi? Cách cô gọi cây đàn khiến Paganini càng thêm thiện cảm. Có vẻ như ông thật sự có thể mong chờ một màn trình diễn đáng giá từ vị tiểu thư này.

Ông mỉm cười, đưa ra cây Guarneri đang ôm trong tay.

“Tiểu thư đáng yêu, chỉ cần cô sẵn lòng lên sân khấu, cây đàn này cô cứ thoải mái sử dụng.”

Cả dãy ghế đầu đồng loạt vang lên tiếng kinh hô, khiến đầu óc Charoline thoáng chốc trống rỗng.

Cô vừa nghe gì vậy? Paganini muốn cho cô mượn chính cây Guarneri của ông?

Đó là Cannone, là vinh dự chỉ dành cho những nhà vô địch của cuộc thi Paganini!

Trước khi đến thế giới này, cô vẫn còn cách cây đàn ấy một chặng đường nữa; sau khi đến đây, cô cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng còn duyên gặp lại nó.

Đó từng là giấc mơ của cô.

Mà nay, giấc mơ ấy đang ở trong tay người cô sùng bái nhất, cách cô chỉ một bước chân.

Cảm giác hạnh phúc không thể tin được tràn ngập khắp tâm hồn Charoline. Cô mừng vì mình đã chọn bước ra, mừng vì Liszt đã đẩy cô một cái đúng lúc.

“Ngài nói… tôi có thể dùng cây đàn của ngài sao?”

Giọng nói run rẩy của Charoline phản ánh trái tim đang dậy sóng.

“Cầm lấy đi, có thể nó sẽ hơi khó điều khiển.”

Lời nói bình thản của Paganini lại là một vinh dự tối cao mà ông ban cho cô.

Cô nàng nghệ sĩ vĩ cầm đến từ tương lai hít một hơi sâu, bước đi như thể bắt đầu một cuộc hành hương thiêng liêng.

“Cha…”

Charoline mơ hồ nghe thấy có người gọi mình phía sau. Quay đầu lại, cô thấy chàng nghệ sĩ dương cầm tóc vàng đang cúi đầu nhìn cây gậy của mình, thì thầm như đang mộng du.

   

“…roline.”

Anh khẽ gọi tên cô.

“Franz?”

Liszt không trả lời ngay, anh tập trung vặn mở chiếc gậy, cẩn thận rút ra một cây vĩ đàn.

“Franz!”

Nụ cười của chàng nghệ sĩ rạng rỡ như ánh nắng mùa hè, anh nhẹ nhàng đưa cây vĩ cho cô.

“Không mang theo một nửa kia thì hãy mang theo linh hồn của cô ấy.”

Không cần nói thêm gì nữa. Cô đón lấy cây vĩ đàn, hiểu trọn vẹn tất cả những điều anh muốn truyền đạt.

Charoline quay người bước về phía Paganini. Cô siết chặt phần kéo dài của tay phải mình, và ngay khoảnh khắc cô nhận lấy cây vĩ cầm Guarneri trong mơ ấy, cô đã biết mình sẽ biểu diễn bản nhạc nào.

“Thưa ngài, nếu không nhờ một người, tôi đã chẳng thể gặp được ngài.”

Paganini nhìn tiểu thư ấy nghiêng nhẹ người, vừa dùng vĩ khẽ gảy dây đàn nghe âm, vừa trầm giọng nói với ông.

“Vậy sao?”

“Người đó rất yêu thích bản nhạc này của ngài, tôi muốn dùng cây đàn của ngài để diễn tấu lại nó —”

Paganini nghe cô nói bằng giọng điềm đạm, ông cũng nhìn thấy khí chất của cô hoàn toàn thay đổi ngay khi đặt đàn lên vai.

Nụ cười trên môi ông khựng lại, kinh ngạc bởi cái tên bản nhạc mà cô gái khẽ khàng thốt ra.

Ông nghe cô nói: “Concerto cung Si thứ, chương ba.”

Tiếng vĩ cầm hân hoan vang lên trong khán phòng, mọi người lập tức nhận ra đây chính là bản nhạc cuối cùng mà bậc thầy đã biểu diễn trước khi rút lui khỏi sân khấu. Họ vẫn còn nhớ rõ màn trình diễn xuất thần của Paganini — còn cô gái này lại dám biểu diễn lại ngay tại đây?

Gạt đi sự nghi hoặc và chấn động trong lòng, ánh mắt mọi người lại một lần nữa đổ dồn về cô gái đang độc tấu, rồi dần dần lặng người vì giai điệu tràn ngập khắp không gian.

Charoline nhắm mắt đắm chìm trong bản nhạc, như thể đang bước vào thế giới riêng của mình. Cô lắng nghe những chuyển động từ dây đàn truyền tới, tựa như chạm vào nhịp đập của trái tim cây đàn. Mùi hương gỗ mang đến cho cô sự vững chãi, xúc cảm của ngón tay và vĩ đàn trên dây đàn thật dịu dàng và thoải mái —

Nghe âm thanh phát ra từ cây Cannone này xem, âm sắc tuyệt mỹ ấy khiến cả trái tim cô như tắm mình trong hạnh phúc.

Cây vĩ cầm của Paganini — vậy mà lại không hề khước từ cô!

Cô mở mắt, nở nụ cười, bắt đầu dùng âm nhạc truyền tải sự dịu dàng và ấm áp từ tận đáy lòng mình đến mọi người.

Cú mở đầu mạnh mẽ bằng đoạn staccato nhẹ nhàng bay lượn trên dây đàn, chỉ có những ngón tay trắng muốt của cô đang điểm nhẹ, rung ngân trên bàn phím tối màu, còn vĩ đàn thì như đang hôn lên dây đàn, tạo nên âm thanh trong trẻo không tì vết —

Đó là tiếng chuông, tiếng chuông của Paganini lại bắt đầu ngân vang.

Vĩ đàn nhảy múa trên thân vĩ cầm, cuốn theo những nốt nhạc đẹp đẽ nối tiếp nhau. Đôi tai khắt khe của khán giả dường như không thể nghe thấy chút tạp âm nào — khả năng kiểm soát vĩ đàn của nghệ sĩ vĩ cầm này thật đáng sợ.

Cô như thể đã biến vĩ đàn thành phần kéo dài của cánh tay phải, duy trì một sự chính xác và linh hoạt kinh người trong tiết tấu staccato nhanh đến nghẹt thở, từng nốt nhạc đều rực rỡ, rõ ràng.

Lạy Chúa, có thật sự không phải chính Paganini đang chơi sao?

Nhà phê bình từng lớn tiếng nói “nếu có ai bắt chước được ngài, tôi sẽ ăn bài phê bình của mình ngay tại chỗ” lúc này mở to đôi mắt, miệng há hốc đến mức không còn giữ nổi phong thái, hoàn toàn không để ý tay mình đã buông lỏng từ lúc nào, để từng trang bài viết đầy mực rơi xuống như thác lũ, văng tung tóe khắp sàn.

Khi Charoline dễ dàng tạo ra những nốt flageolet trong vắt ngay trên dây đàn, rất nhiều phu nhân đã vội đưa tay che miệng, sợ rằng chính tiếng thở dốc của mình sẽ phá tan âm thanh tuyệt diệu ấy.

Đó là tiếng chuông bạc do người thợ giỏi nhất chế tác, tiếng ngân thanh thuần ấy hòa theo cảm xúc của người diễn tấu mà lúc vang lúc lặng, khiến họ tưởng như đang nghe thiên thần ca hát.

Càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe lại càng vui sướng.

Paganini phát hiện ra mình hoàn toàn không cần phải chỉ dẫn gì cho vị tiểu thư này — cô ấy đã gần như hoàn mỹ thể hiện được tất cả những gì ông mong muốn.

Không, vẫn có chút khác biệt.

Cách xử lý giai điệu và cảm xúc ẩn giấu trong từng nốt nhạc của cô, tuy thiếu đi phần hùng vĩ của ông, nhưng lại ấm áp hơn nhiều.

Paganini dời ánh mắt về phía quý ông dưới khán đài – người đã đưa cây vĩ cầm cho cô gái bên cạnh. Nhìn dáng vẻ chuyên chú lắng nghe của người ấy, ông lập tức hiểu ra tất cả.

Thì ra, khúc vĩ cầm này là cô chơi vì anh;

Thì ra, chỉ có tiếng đàn của cô mới khiến anh từ bỏ việc ghi chép.

Bậc thầy vĩ cầm khẽ mỉm cười. Tuổi trẻ… thật khiến người ta ghen tị.

Ông lặng lẽ xoay người, tùy ý lấy một cây vĩ cầm từ dàn nhạc phía sau. Để đáp lại khúc nhạc Paganini khiến ông hài lòng như thế, ông muốn tặng cô một món quà bất ngờ.

Liszt đang lắng nghe trong tâm trạng ngập tràn cảm xúc, trong đầu hiện lên vô vàn ký ức. Anh thấy trong bản nhạc này là từng mảnh ghép về cô và anh.

Charoline từng kéo đàn cho anh lúc anh ốm, ngày ngày ngồi bên luyện đàn cùng anh, chỉnh lại cà vạt cho anh, thuộc lòng mọi sở thích của anh…

Chỉ vì anh muốn nghe lại bản nhạc ấy, cô đã tái hiện nó trên sân khấu.

Lần thứ hai rồi, Charoline vì anh mà biểu diễn.

Liszt cảm nhận được trái tim mình đang đập càng lúc càng nhanh, hòa cùng từng cú kéo vĩ, từng đoạn rung của hợp âm chỉ thuộc về cô.

Anh vừa vui lại vừa u sầu.

Vui vì báu vật của anh không còn bị che lấp;

Sầu vì báu vật ấy sắp bị người đời dòm ngó.

Liszt đưa tay đặt lên ngực trái, cảm nhận cái tên nóng hổi đang cuộn trào trong tim. Anh ngẩng đầu nhìn Charoline — cô đang tỏa sáng trên sân khấu, thu hút trọn vẹn ánh nhìn của anh.

Cảm xúc ngọt ngào khiến trong đầu anh tua ngược lại từng hình ảnh về cô, quay về đêm giao thừa đầu tiên của họ, lời chào trong tuyết trắng, tiếng chuông ngân vang giữa đêm khuya —

Bản nhạc lần gặp đầu tiên lại một lần nữa quay trở về bên anh.

Khoảnh khắc ấy, Liszt quên cả thở, đồng tử co lại phản chiếu những nốt nhạc đã từng bị quên lãng.

Ngòi bút chuyển động, nốt nhạc hiện lên.

Mọi khung cảnh hồi ức vụn vỡ tan biến, anh lại nhìn thấy người nghệ sĩ vĩ cầm đang thả hồn theo tiếng đàn.

Tim anh như thắt lại.

Liszt nhanh chóng gấp tờ bản nhạc, giấu vào trong ngực. Anh có linh cảm mình vừa ghi lại một điều phi thường.

Những nốt nhạc dày đặc quay trở lại dưới bóng vĩ vùn vụt như gió. Khi nốt cuối cùng vang lên, cây vĩ vung cao kết thúc khúc nhạc xuất thần.

Cô gái bình thản cúi chào khán giả — thứ quý giá nhất cô đã có được.

Ngay khoảnh khắc xoay người, tràng pháo tay vang dội phía sau khiến bước chân cô khựng lại.

Charoline ngẩng đầu, nhìn thấy Paganini cũng vỗ tay tán thưởng trong khi ôm cây đàn vĩ cầm — khiến cô nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

 

Cô thấy “đại thần vĩ cầm” tùy ý giơ cây đàn lên, cười với cô bằng nụ cười nồng nhiệt của một người Ý.

Ông thoải mái mà thần bí nói với cô: “Tiểu thư, cô có muốn thấy một Paganini điên cuồng không?”

Paganini nâng vĩ lên, kéo ra một nốt nhạc vang rền — không phải một giai điệu nhẹ nhàng, mà là tiếng đàn rõ ràng, bùng nổ đam mê khiến bầu không khí bốc cháy ngay tức thì.

Đó chính là bản Caanel, nhưng đã vượt khỏi nguyên tác — lẽ ra là một bản presto nhanh, vậy mà Paganini lại tăng gần như gấp đôi tốc độ mà không chút gượng ép.

Mở đầu là thế trận sắc bén khẩn trương, chất nhạc riêng biệt của Paganini đâm thẳng vào tim mọi người. Họ hò reo, tung hô, bởi Paganini điên cuồng chính là giới hạn của vĩ cầm, chính là thần.

Charoline chẳng nghe thấy những âm thanh kinh ngạc đó — toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào đôi tay thần kỳ của Paganini: chuyển động linh hoạt như nước, vĩ kéo như để lại tàn ảnh, tiếng đàn vẫn chính xác rành rọt. Tâm trí cô rung động mãnh liệt, như thể sắp bật khóc.

Vị thần vĩ cầm thậm chí không dùng cây đàn của chính mình, chỉ tùy ý chọn một cây trong dàn nhạc, vậy mà vẫn siêu việt đến độ khiến nó ngân vang như một cây danh cầm. Tất cả vĩ cầm trên thế gian này đều không thể khước từ ông — ông sinh ra là để làm chủ âm thanh.

Paganini, quả đúng là Paganini duy nhất.

Charoline bất giác siết chặt cây Guarneri trong tay, lòng thầm nghĩ: nghe chủ nhân mình chơi đàn như thế, nó nhất định cũng rất muốn được hòa vào.

Ngón tay cô bắt đầu vô thức gõ nhanh gấp đôi trên cần đàn, cảm giác gỗ dưới đầu ngón tay khiến cô bừng tỉnh — thì ra khát vọng trong tim cô mạnh đến nhường này.

Liệu mình có làm được không?

Nếu đến cả dũng khí thử cũng không có, thì nhất định sẽ không thể làm được.

Mà cô — ghét việc “không thể”.

Hít sâu một hơi, Charoline vững tâm. Cô giương vĩ cầm, trao Paganini một nụ cười đầy ẩn ý. Sau khi phụ họa vài hợp âm làm nền, trong ánh mắt hơi ngạc nhiên của ông, cô chính thức nhập cuộc — tham gia vào bữa tiệc điên cuồng ấy!

Hai cây đàn cùng hòa tấu, tiếng chuông đôi vang vọng trong không trung. Mạnh – nhẹ – lướt – rung – bật – nhấn, hồi chuông hùng vĩ của Paganini hòa với tiếng chuông linh hoạt như gió lướt của Charoline, lúc cao lúc thấp, đan xen không ngớt.

Đó là thánh âm vang rền của ngàn chuông cùng ngân, là cơn lũ nhạc sắc giữa đại dương thanh âm.

Một cô gái không thể tin nổi — cô gần như chính là một Paganini khác của thế giới này!

Liszt chưa từng thấy Charoline diễn tấu cuồng nhiệt đến vậy — như thể cô đang dùng cả sinh mệnh để ca hát qua dây đàn.

Anh nghe thấy tiếng đàn của cô không hề bị tốc độ điên cuồng làm cho cộc cằn, sự ấm áp bên trong hòa thành niềm vui, khiến giai điệu thêm phần đầy đặn trọn vẹn.

Cô không vì phô diễn kỹ thuật mà đánh mất bản sắc, âm nhạc của cô vẫn dịu dàng như thuở nào.

Đến mức chỉ cần qua từng nốt nhạc nối tiếp, anh liền có thể tìm thấy cô trong đó.

Charoline, có lẽ em không biết — em đang tỏa sáng đến nhường nào.

Liszt cúi mắt như chấp nhận số mệnh, giấu mọi cảm xúc vào trong đôi mắt xanh thẳm.

Ngay từ lần đầu tiên nghe thấy tiếng đàn của em, tôi đã bị mê hoặc rồi.

Người nghệ sĩ vĩ cầm của tôi, em đã thắng rồi —

Trái tim này, đã thuộc về em rồi.

Dây đàn dưới đầu ngón tay bắt đầu nóng lên, mỗi cú kéo vĩ như đốt cháy cây đàn. Các ngón tay đã tê dại, Charoline – người chưa từng diễn với tốc độ này – giờ đây hoàn toàn chơi bằng bản năng, chỉ dựa vào cảm giác đầu ngón tay mà gảy ra từng nốt một không biết mệt.

Dường như có điều gì đó trong cô vừa được phá vỡ, nhưng cô không còn thời gian để suy nghĩ. Giờ phút này, chỉ có sự sảng khoái thuần khiết trào dâng trong tim, bởi vì có thể khống chế và dẫn dắt cơn cuồng phong này — đã là niềm hạnh phúc tột cùng.

Nhanh hơn một chút nữa, nhạy bén hơn một chút nữa!

Vĩ kéo như sấm sét, đầu ngón tay như có tàn ảnh, bùng nổ ra đoá pháo hoa cuối cùng của bản nhạc. Charoline và Paganini đồng thời nâng vĩ lên, nốt cuối cùng vang dội rơi xuống.

Khúc ‘Giao hưởng của chuông’ rực rỡ, chói sáng, để lại dư âm bay bổng như một luồng sáng chiếu rọi lên cô.

Tiếng vỗ tay? Tiếng reo hò? Lời tán dương?

Biến khúc Caanel dài chín phút được kéo trong năm phút?

Tất cả những điều đó, giờ chẳng còn quan trọng.

Chơi khúc nhạc này cùng với Paganini — đó mới là vinh quang tột đỉnh của cô.

 

 
k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận