Những Ngày Chơi Đàn Và Nói Lời Yêu Cùng Liszt
Chương 18: Chương 18
Liszt suýt nữa nghi ngờ rằng tai mình có vấn đề—Tom và Jerry ư? Trong đầu quý cô nhạc sĩ này rốt cuộc chứa những điều kỳ lạ gì vậy?!
Tối nay khi trở về, thấy ánh nến trong nhà, anh đã hơi ngạc nhiên. Đến khi nghe được ‘Feux Follets; vang lên trong phòng đàn, cảm xúc từ ngạc nhiên chuyển sang kinh ngạc—đây là một trong những bản etude khó nhất của anh, rất ít người dám chơi!
Âm sắc của từng nhóm nốt vang lên rất tinh tế, khiến Liszt lúc đầu vô cùng hài lòng. Nhưng dần dần, anh nhận ra cách diễn giải kỳ quái của người chơi, đến mức không nhịn được nữa mà vừa buồn cười vừa bất lực.
Nếu anh biết đến cách nói của thế kỷ XXI, hẳn sẽ phải thốt lên: “Tôi chưa từng nghe bản ‘Feux Follets’ nào có phong cách đặc biệt đến mức lạ lùng và thoát tục như thế này!”
Một bản nhạc vốn dĩ thần bí, chập chờn như lửa ma trơi, lại bị diễn thành ánh nến nhảy múa rộn ràng. Liszt thực sự bái phục trí tưởng tượng của người chơi đàn.
Nhưng điều thú vị nhất vẫn chưa đến—giữa chừng, bản nhạc bị vấp, lặp đi lặp lại nhiều lần mà vẫn sai. Chủ nhân cây đàn không nhịn nổi nữa, phải đích thân ra mặt hướng dẫn. Nhưng khi hỏi lý do, dù đã tưởng tượng ra đủ loại khả năng, Liszt vẫn hoàn toàn cạn lời với câu trả lời nhận được.
Tom và Jerry?! Lửa ma trơi?!
Đùa sao?!
Hóa ra suy nghĩ của các nghệ sĩ vĩ cầm thật sự không giống người thường!
*
Khoảng lặng kéo dài khiến Charoline ý thức được rằng mình lại lỡ miệng nói thật lòng. Dù gì thì Liszt của thế kỷ XIX sao có thể hiểu được? Rất nhiều người hiện đại lần đầu nghe nhạc của anh là từ bộ phim hoạt hình về hai con vật chuyên đuổi bắt nhau kia.
Cô chơi bản nhạc này là vì cảm hứng từ ánh nến, nhưng khi những nốt nhạc sống động ấy vang lên, cô thực sự không thể không nhớ đến cảnh Tom và Jerry rượt đuổi nhau.
“Chắc trong mắt Liszt, mình đã phá nát bản etude này đến mức không nhận ra nổi nữa rồi…” Charoline câm nín, không dám nói gì thêm.
“Vậy ra… Tom và Jerry…” Liszt cố gắng kiềm chế không bật cười. “Thế nghĩa là mèo của cô đang bị lạc trong mê cung cùng với chuột, không tìm thấy lối ra sao?”
Nghe thấy giọng điệu trêu chọc, Charoline cũng mặt dày đáp lại: “Đúng vậy! Vì đến đoạn này, trí nhớ cơ bắp của ai đó không đủ tốt, nên mèo và chuột chỉ có thể mắc kẹt trong vòng lặp vô tận!”
“Ha ha ha ha!”
Lần đầu tiên nghe Liszt bật cười sảng khoái, Charoline cảm thấy vô cùng mới mẻ. Anh lúc nào cũng cư xử tao nhã đúng mực, nhưng khi cười thoải mái như vậy, dường như khoảng cách giữa họ cũng được rút ngắn, trở nên gần gũi hơn nhiều.
“Tôi thích kiểu tưởng tượng này! Tuy lệch hẳn khỏi ý đồ gốc, nhưng nó rất thú vị!” Liszt tháo áo khoác ngoài, ngồi xuống bên phải ghế đàn, vỗ tay mời gọi: “Nào, tiểu thư Charoline, cùng nhau đưa Tom và Jerry thoát khỏi mê cung nào!”
“…Ngài định làm gì vậy?” Charoline do dự ngồi xuống, liếc nhìn anh.
Đôi mắt xanh của Liszt ánh lên như dải ngân hà, khi anh mở cổ tay áo, thả lỏng đôi tay, rồi ngay lập tức trổ tài biểu diễn đoạn biến tấu đầy thử thách của bản nhạc với tốc độ đáng sợ.
“Chỗ nào không nhớ, tôi đàn cho cô xem! Chỗ nào không hiểu, tôi sẽ dạy!”
Charoline nở nụ cười cứng ngắc—tại sao cô lại đột nhiên nhớ về nỗi kinh hoàng từng bị ‘Transcendental Études’ của Liszt áp đảo mùa hè năm đó?
*
“Không đúng! Cô đã quên vài nốt hoa mỹ rồi! Làm lại!” Liszt nghiêm khắc.
“Ngài có thể chậm lại chút không?!” Charoline gào lên.
“Nhìn kỹ! Bàn tay trái phải phối hợp như thế này! Làm lại!” Liszt tiếp tục sửa lỗi.
“Ngài có thể CHẬM lại chút không?!” Charoline phát điên.
“Nhóm nốt này cô xử lý sai rồi, ngón tay phải chạm phím thế này! Làm lại!” Liszt kiên nhẫn đến lạnh lùng.
“NGÀI CÓ THỂ CHẬM LẠI CHÚT KHÔNG?!” Charoline hoàn toàn tuyệt vọng.
…
“Chơi trực tiếp ‘Feux Follets’ tốc độ cao theo phong cách Liszt, không sai kỹ thuật, không lạc nhịp… Ôi trời ơi, có thể cho tôi nghe ngài kéo Erlkönig bằng vĩ cầm để trả thù được không?!” Charoline gào thét trong lòng.
May mà cô đã từng luyện bản này trước đó!
Đến khi cuối cùng cũng có thể chơi trọn vẹn bản nhạc, cảm giác mệt mỏi dâng tràn khắp cơ thể. Nếu không nể mặt chủ nhân cây đàn, có lẽ cô đã gục xuống bàn phím mà nằm bẹp ra rồi.
“Ôi trời… tay tôi không còn là của mình nữa rồi. So với chơi vĩ cầm tám tiếng đồng hồ, cái này còn mệt hơn…” Charoline lẩm bẩm.
“Tiểu thư Charoline, cô ổn chứ?”
Thấy cô lộ vẻ kiệt sức, Liszt có chút áy náy.
“Xin lỗi, chỉ là rất hiếm khi có người chịu chơi các bản ‘Transcendental Études’, nên tôi hơi phấn khích quá…”
“Làm cô mệt thế này thật không phải. Nhưng dù có một chút lơi là, cô vẫn chơi rất tốt!”
“Tôi rất thích cách cô chơi piano.”
Đôi mắt xanh lam của Liszt dưới ánh nến lung linh sâu thẳm tựa vũ trụ hút lấy ánh nhìn. Nhất là khi trong đó lộ vẻ chân thành, mang theo chút áy náy, khiến người ta như bị cuốn vào tận sâu trong linh hồn anh.
Chỉ một ánh nhìn ấy thôi, Charoline cảm thấy cả người mình đều tê dại.
“Người này… không biết tiết chế sức hút cá nhân sao?!” Cô than trời, hận bản thân không có tiền đồ.
“Tiểu thư Charoline?”
“Ngài Liszt, bỏ chữ ‘Mademoiselle’ đi, gọi tôi là ‘Charoline’ là được rồi.”
Charoline ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Ngoài ra, nếu có thể, xin hãy dùng ‘tu’ khi nói chuyện với tôi. Ngài cứ gọi tôi bằng ‘vous’ làm tôi cảm thấy khách sáo quá mức, thật sự không quen.”
“Vậy cũng bỏ luôn ‘Monsieur’ đi. Gọi tôi là ‘Liszt’ thôi.” Anh đáp lại, ánh mắt lấp lánh ý cười. “O se tutoyer ( Chúng ta có thể xưng hô thân mật hơn).”
“Chúng ta… đã thân thiết vậy rồi sao, Li… Liszt?” Charoline có chút chần chừ khi gọi tên anh.
“Dù gì thì cô cũng đang ở nhà tôi, Charoline.” Liszt cố ý nhấn mạnh tên cô bằng giọng điệu ám muội.
Cạn lời. Tên này đúng là không thể cho cô chút cơ hội nào!
“Để xin lỗi, lần này tôi sẽ đàn, cô chỉ cần lắng nghe thôi. Nhân tiện, tôi có thể chỉ cho cô một số kỹ thuật hữu ích khi chơi các etude của tôi, thấy thế nào?”
“Nếu anh muốn. Dù tôi là nghệ sĩ vĩ cầm, tôi vẫn sẽ không để anh cảm thấy nhàm chán.”
“Ồ, cô đang trêu tôi sao?”
“Hừ!”
“Vậy thì—chúng ta bắt đầu với bản này đi!”
“!!!”
“Khoan! Chậm một chút! Tôi thích bản ‘Mazeppa’ này lắm! Nhất định phải giảng thật chi tiết đấy nhé!”
“Ồ? Ai nói sẽ dạy cô bản này? Tôi chỉ muốn cô tỉnh táo lại thôi.”
“…”
“Giận à?”
“…”
“Sau ‘Mazeppa’, tôi sẽ đàn ‘Chasse-Neige’ cho cô, được không?”
“Thêm cả ‘Apparitions’ nữa! À không đúng, chẳng phải anh bảo sẽ dạy tôi kỹ thuật chơi ‘Transcendental Études’ sao?”
“Nếu tôi dạy thật, cô chắc chắn tay mình còn đủ sức để đàn tiếp không?”
“…”
“Charoline, nếu cô thực sự muốn học, chúng ta còn nhiều thời gian mà.” Liszt quay sang nhìn cô, nở nụ cười dịu dàng. “Chúng ta có cả một quãng đường dài phía trước, phải không?”
Thời gian còn dài, năm tháng vẫn tốt đẹp. Nhưng không ai có thể đoán trước, cuộc gặp gỡ giữa họ trong dòng chảy lịch sử rồi sẽ đi về đâu.
Nhiều năm sau khi nhớ lại buổi tối hôm đó, cảnh tượng hai người bỗng dưng trở nên thân thiết bên cây đàn luôn khiến Charoline bất giác mỉm cười.
Cô biết, ngay khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt Liszt dưới ánh nến cùng khóe môi khẽ cong, trái tim cô đã khẽ rung động—
Đó chính là tiếng lòng của một kẻ động lòng.
*
Lúc đầu, dù là thưởng thức hay giảng dạy, cuộc trò chuyện có phần hài hước nhưng tiếng đàn vẫn nghiêm túc. Tuy nhiên, một lúc sau, âm nhạc lại dần trở thành trò đùa tinh quái.
Liszt, vì vụ “Tom và Jerry”, cố tình dừng đàn để hỏi Charoline về đoạn tiếp theo, khiến trải nghiệm thưởng thức của cô bị gián đoạn nghiêm trọng. Đáp lại, cô dứt khoát chặn ngang ngay khi anh vừa ngừng, tự tay chơi tiếp đoạn còn thiếu.
Cứ thế, họ vô tình biến bản độc tấu thành một màn song tấu bốn tay đầy ngẫu hứng. Hai nhạc sĩ hoàn toàn chìm vào niềm vui, chẳng hề nhận ra thời gian trôi qua. Chỉ đến khi ánh nến bỗng trở nên leo lét—sáp nến đã cháy gần hết—Charoline mới giật mình nhận ra đêm đã khuya, ngày mai cô còn công việc phải làm.
“Tối nay tôi rất vui, cảm ơn anh, Liszt.”
“Tôi cũng vậy. À đúng rồi, Charoline, khi tôi không dùng đàn, cô có thể tùy ý luyện tập. Tôi không để ý đâu.”
“Vậy… nãy giờ chơi chung cũng là một bài kiểm tra phải không?”
“Đúng vậy. Cô đã vượt qua, và phần thưởng là những buổi hướng dẫn piano của Liszt, không có lịch cố định.”
“Ồ, cảm ơn sự hào phóng của anh nhé. Nhưng mà Liszt, đưa tay ra nào.”
Liszt thoáng bất ngờ nhưng vẫn đưa tay phải ra. Charoline đứng dậy, đặt hai đồng xu vào lòng bàn tay anh—một đồng 5 franc, một đồng 2 franc.
“Khụ, bây giờ tôi đã có việc làm rồi. Tiền viện trợ 5 franc trả lại anh này. Còn 2 franc là tiền thuê nhà.”
“Chỉ cần tôi làm việc một ngày, tôi sẽ trả một ngày tiền thuê nhà!”
Liszt sững sờ. Lần đầu tiên anh gặp một người được giúp đỡ lại phản ứng như thế này.
Việc trả tiền thuê là quyết định mà Charoline đã đưa ra ngay từ lúc ký hợp đồng. Cô không cảm thấy thoải mái khi vô tư nhận sự trợ giúp của Liszt.
Liszt cho cô một chỗ ở trong nhà mình vì trân trọng tài năng của cô, một hành động xuất phát từ lòng yêu mến những nghệ sĩ trẻ triển vọng, đến mức anh không cân nhắc đến giới tính của người mình giúp đỡ.
Còn Charoline, cô chấp nhận vì cũng đang khao khát tìm kiếm sự an toàn và cảm giác thuộc về trong thời đại xa lạ này. Căn phòng Liszt dành cho cô mang lại cảm giác an toàn đó, nhưng cô không muốn mình trở thành gánh nặng hay khiến anh bị mang tiếng.
Có lẽ đây chính là một mối duyên sinh ra từ sự bồng bột. Charoline chưa muốn rời đi, cũng không muốn Liszt bị bàn tán không hay. Trả tiền thuê là cách tốt nhất để cô cân bằng mọi vấn đề.
Dù sao thì, nội tâm cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Hai franc—một phần ba thu nhập mỗi ngày của cô—chắc hẳn là mức giá hợp lý cho tiền thuê. Hơn nữa, Liszt còn cho cô thoải mái sử dụng đàn, lại còn kèm theo hướng dẫn!
Ban ngày có thể đến quán cà phê, buổi tối có thể chơi đàn miễn phí dưới sự hướng dẫn của “vua piano”—đây chính là giấc mơ tuyệt vời nhất của một nhạc sĩ!
“Nếu anh muốn chơi vĩ cầm, cây đàn của tôi lúc nào cũng sẵn sàng cho anh mượn!” Charoline hào phóng nói, rồi bổ sung, “Cũng có hướng dẫn đi kèm đấy nhé!”
Thấy Liszt trợn tròn mắt kinh ngạc, Charoline cảm thấy mặt mình nóng ran.
“Ừm, cứ vậy đi! Chúc anh ngủ ngon… chủ nhà nghệ sĩ piano!”
Dứt lời, cô vội vàng đóng sầm cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, thở hổn hển vì chính sự mạnh miệng của mình.
Ngoài cửa—
Nghệ sĩ piano, người vừa bị “đuổi khéo”, bỗng có chút ngẩn ngơ. Đợi đến khi hoàn toàn hiểu chuyện gì vừa xảy ra, anh bật cười lắc đầu, cất hai đồng xu, cẩn thận lau bàn phím rồi nhẹ nhàng đóng nắp đàn.
“Ngủ ngon, người thuê nhà… nghệ sĩ vĩ cầm? Hừ!”
Tác giả có lời muốn nói: [Vở kịch nhỏ – Re: Bảng tin – No.1-2 Op.6-2]
[Nhạc sĩ vĩ cầm – Charoline] Phản hồi trên bảng tin hôm nay là gì? (Tập 2)
[Nhà văn – George Sand]: Bé yêu~~ (gào thét vì tìm được tri kỷ) Chị đã đặt riêng cho em cả một tiệm may rồi, tay nghề thợ cắt may ở đó rất tuyệt! Ngoài ra, em có muốn thử xì gà không~?
[Charoline] re: [Sand] George thật tuyệt vời~! Em siêu thích, tiệm may đã được lưu lại! Nhưng mà xì gà thì thôi vậy. (Yêu chị.jpg)
[Liszt] re: [Sand] Xì gà thì có thể giới thiệu cho tôi không, George~? (Mong chờ.jpg)
[Charoline] re: [Liszt] Xin hỏi ai đó tối nay còn muốn về nhà không? Còn muốn được mở cửa không? (Cười nhẹ.jpg)
[Sand] re: [Liszt] Xin hỏi ai đó tính sao đây? (Hả hê.jpg)
[Liszt] re: [Sand] George à, chị chẳng nghe thấy gì hết, cũng chẳng có ai nói gì cả. (Ngoan ngoãn.jpg)
Hôm nay lại là một ngày kiên quyết thực thi chính sách “Cấm hút thuốc trong nhà”~