Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 9: Chương 9
Tuy không biết hắn nghĩ gì, nhưng đối với ta, quả thật là một cách hay. Hiện tại trong bụng đã có một đứa, ta đôi khi cũng không rảnh để ý nhiều đến vậy, hai nữ nhân kia nhìn thì yên tĩnh, ai biết có gây chuyện gì không, đuổi đi cũng là một cách hay.
Dù sao, cũng không phải ta đề nghị, chẳng lẽ ngay cả lời vương gia cũng không nghe sao?
Ngày hôm sau liền sai người đưa họ đi, họ đương nhiên là không muốn, nhưng còn cách nào khác chứ, cùng đi còn có mấy ma ma ta cẩn thận chọn lựa, người hung dữ ít nói.
28
Đứa bé như mọi người mong muốn là một nam hài, ta cũng thở phào nhẹ nhõm. Nói nghe có vẻ cao thượng là cuối cùng cũng có đủ chữ “Hảo”, nhưng nói thực tế thì, những gia tộc như chúng ta cần một nhi tử.
Tính toán cho điều tồi tệ nhất, nếu vương gia không trở về, ta có đứa bé này, Dao Dao có đệ đệ ruột thịt này, những ngày sau này của chúng ta sẽ tốt hơn nhiều, đứa bé này nhiều năm sau sẽ là chỗ dựa của chúng ta. Dù có chút thực dụng quá, nhưng đó là sự thật.
Nghe nói Dao Dao nhìn một cái rồi không nhìn đứa bé nữa, cứ luôn miệng kêu xấu. Thôi được, con bé gần ba tuổi cũng đã có thẩm mỹ rồi.
May mắn là nuôi nấng một thời gian, Dao Dao cuối cùng cũng thấy đứa bé này đẹp, dù đứa bé còn quá nhỏ cả ngày chỉ ngủ, Dao Dao vẫn thích trông chừng: “Đệ đệ đẹp.”
Đến ngày đầy tháng, nhận được thư nhà của vương gia, đã đặt tên, là Giác. Ta vốn muốn gọi con là A Giác, nhưng Dao Dao cứ gọi con là Xú Xú, ta cũng bị ảnh hưởng theo.
29
Vương gia cuối cùng cũng sắp trở về rồi, đi biền biệt ba năm, Dao Dao đã lớn, Xú Xú cũng biết nói rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, ta đã quen với cuộc sống như vậy.
Ngày đại quân tiến vào thành, ta dẫn hai đứa con đi xem, Dao Dao chỉ vào vương gia hỏi: “Đây là phụ vương sao?”
Thấy ta gật đầu, Dao Dao gần như mắt sáng rực lên: “Phụ vương thật anh tuấn.”
Đúng vậy, vương gia quả thật không xấu, hoàng gia đâu có người xấu chứ? Chỉ là, sát khí quá nặng, cả người toát ra vẻ lạnh lùng. May mà, danh tiếng hiện tại cũng tốt hơn nhiều rồi, những lời đồn đại khắc thê năm xưa đã không còn ai nhắc đến nữa.
Xem xong, Dao Dao giục ta về, con bé muốn gặp phụ vương. Năm xưa khi vương gia rời đi Dao Dao còn quá nhỏ, có lẽ không nhớ gì, nhưng Dao Dao vẫn rất hứng thú với vương gia.
Người ta thường nói xa nhau lâu ngày tình càng thêm nồng, nhưng đối với ta và vương gia thì không phải vậy. Ít nhất người đầu tiên hắn nhìn thấy là Dao Dao, vẫn như trước ôm chầm lấy Dao Dao, người thứ hai hắn nhìn là Xú Xú, Xú Xú chưa bao giờ gặp hắn, gan cũng không lớn lắm. Đến chỗ ta, chỉ là vài câu khách sáo.
30
Hắn trở về đối với ta, dường như cũng chẳng khác gì khi hắn không ở nhà, phu thê sống với nhau như chúng ta chắc chẳng có mấy người đâu nhỉ?
Chỉ là nghĩ đến việc hắn đã về, vậy thì Ngô thị và Vương thị đang đi cầu phúc cũng có thể đón về rồi nhỉ. Tìm lúc rảnh rỗi nói với hắn, hắn lại ngơ ngác, xem ra là quên rồi.
“Tùy nàng vậy!” Lại giao quyền lựa chọn cho ta, thực ra cũng tốt, như vậy tránh được chuyện tranh giành giữa thê và thiếp. Đừng nói là hoàng gia, dù là đại gia tộc, những chuyện trong hậu viện cũng đều là một mớ bòng bong. Chính thê đa phần chỉ cầu nắm quyền trong tay, đích tử thành tài, những chuyện còn lại thì tùy ý.
Đến chỗ ta, mọi chuyện lại càng đơn giản hơn, nam nhân này dường như căn bản là không coi trọng nữ nhân. Nếu ta không phải là chính thê hắn cưới hỏi đàng hoàng, nếu không phải vì hài tử, có lẽ hắn cũng chẳng buồn nhìn ta.
Cuộc sống như vậy, đối với ta là thanh tịnh, nhưng đối với người khác thì chưa chắc, ví dụ như Mộ Hòa.
Phu quân của nàng quả không hổ là người phụ thân tự tay chọn, những năm qua càng ngày càng tốt, cuộc sống nhỏ bé ngọt ngào hạnh phúc. Đôi khi trò chuyện, nàng nhắc đến phu quân, trong ánh mắt đều không giấu được nụ cười hạnh phúc. Nếu năm xưa người gả vào vương phủ là nàng, có lẽ nàng đã sớm chán ghét cuộc sống nhàm chán như ta, còn ta, có lẽ cũng sẽ không như nàng, trong lòng chỉ có một người.
May mắn là hiện tại, chúng ta đều khá hài lòng với cuộc sống của mình.
Như vậy là đủ rồi.