Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa
Chương 11: Chương 11
Không lâu sau, Vương thị tự xin ra ngoài cầu phúc, ta cũng không muốn làm khó nàng, chỉ là chuyện này cuối cùng vẫn phải báo với vương gia. Kết quả, lại mắc kẹt ở chỗ hắn.
“Trong phủ hai thiếp thất, một người bệnh chết một người đi cầu phúc, vương phi thật là lòng dạ rộng lượng.” Hắn lạnh lùng nói.
Xem ra là không được rồi, thái độ của hắn đối với ta luôn như vậy, ta cũng không cảm thấy khó chịu. Dù sao, không phải ai cũng thích hợp làm phu quân. Nhưng hắn có thể làm một phụ thân tốt là đủ rồi, ít nhất, Dao Dao và Xú Xú có thể lớn lên giống như những đứa trẻ khác.
34
Dao Dao bảy tuổi rồi, chỉ cần không nói không động, yên tĩnh ngồi đó, trông rất giống một tiểu cô nương xinh xắn, vừa động đậy liền như thỏ điên. Dao Dao lớn lên như thế này, vương gia đóng góp không nhỏ.
Vương gia thật sự cưng chiều Dao Dao, ít nhất ta chưa từng thấy ai cưng chiều hài tử như vậy. Hồi bé ở nhà ta cũng được yêu thương, nhưng phụ thân cũng chưa từng cõng ta trên vai, dẫn ta đi chơi cả ngày.
Nhưng hài tử lớn rồi luôn có những nỗi lo lắng, ví dụ như, hoàng thượng mời Dao Dao vào cung, nói là du ngoạn, nhưng đi tận nửa tháng lòng ta không yên. Đặc biệt là, mẫu phi của vương gia đã mất từ lâu, trong cung lại không có người quen, có chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Ta lo lắng đến phát điên, hai phụ tử họ vẫn ngày ngày đi dạo khắp nơi, còn Xú Xú tuy nhỏ hơn Dao Dao vài tuổi, nhưng vừa cầm được bút đã được vương gia mời tiên sinh về dạy dỗ, bây giờ tuổi còn nhỏ nói chuyện tuy chưa thể thành văn, nhưng so với những đứa trẻ cùng tuổi vẫn thông minh hơn nhiều.
Có lẽ thấy ta lo lắng, Dao Dao an ủi ta: “Mẫu phi, người đừng lo, phụ vương nói con vào cung rồi, muốn chơi gì thì chơi, dù sao bệ hạ cũng là hoàng tổ phụ của con, không ai dám bắt nạt con đâu.”
Không, ta nghe những lời này càng lo lắng hơn.
35
Xú Xú so với Dao Dao quá ngoan ngoãn, đến nỗi sau khi Dao Dao vào cung, ta cảm thấy trong nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang, chẳng bao lâu bên ngoài lại bất ổn, Tĩnh Vương cũng ngã ngựa, còn Khang Vương nghe nói cũng tổn thất không ít. Hai người bọn họ, có thể coi là những ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị hoàng đế trong vài năm trở lại đây, một người có danh tiếng hiền vương, một người tuổi tuy không lớn, nhưng thế lực ngoại thất lại không nhỏ.
Thực ra, ta từng không hiểu, hà tất phải tranh giành chứ? Một tướng công thành vạn cốt khô, huống chi là ngôi vị hoàng đế. Nhưng có lẽ cũng chỉ có vậy thôi, mọi người đều chỉ cách cái vị trí kia một bước chân, không ai cam lòng.
Trong nhà thường dân, đích trưởng tử sẽ thừa kế phần lớn gia sản, nhưng riêng hoàng gia, nơi quy củ nhất thiên hạ lại là nơi không có quy củ nhất. Chỉ cần lên ngôi thành công, ai còn quan tâm đến việc giành được bằng cách nào. Dù sao, ai cũng không phục ai.
Trận họa này tuy không lan đến phủ ta, nhưng cuối cùng lại lan đến phủ Ninh Quốc công. Các thế gia ở kinh thành rất nhiều, quan hệ thông gia cũng phức tạp, nhìn hai người không liên quan đến nhau, tính toán kỹ lại, ít nhiều cũng có chút quan hệ.
Phủ Ninh Quốc công cũng bởi vậy mà bị liên lụy, nói trắng ra vẫn phải xem tâm ý của bệ hạ. Chỉ e dã tâm của chư hoàng tử ngày một lớn, khiến long nhan chẳng vui.
Đáng tiếc, nương dạo này lại lâm bệnh.
Bá phụ rốt cuộc cũng lui về ở ẩn, tước vị đã truyền cho đại đường huynh.
36
Sang năm, thân thể hoàng thượng càng ngày càng suy yếu, đầu năm, hoàng tử nhỏ tuổi nhất mà ông yêu thích nhất trong những năm gần đây cũng bị cảm lạnh rồi mất.
Khi tin tức truyền đến, Dao Dao còn khóc: “Thập lục thúc tốt lắm, lần nào cũng giúp con gánh tội.” Thập lục hoàng tử bằng tuổi Dao Dao, tiếc thật.
Rốt cuộc là ý trời hay nhân tạo, ai mà biết được?
Ngôi vị thái tử này một ngày chưa định, chuyện vẫn chưa có hồi kết.
Vương gia hiện tại cũng không có việc gì, vì hoàng thượng thân thể không tốt, nên không còn dẫn Dao Dao đi chơi hàng ngày như trước nữa.
Mộ Hòa cũng thường xuyên qua nói chuyện với ta, hai chúng ta cũng rất hợp nhau, dường như chúng ta chính là một đôi tỷ muội tốt.