Nhất Chu Tuyết - Thập Bát Tuế Cấp Nhĩ Tống Hoa

Chương 6: Chương 6

Ngược lại, những người khác đều hy vọng đứa bé này là nhi tử, cũng không phải là trọng nam khinh nữ gì, chỉ là hoàng gia mà, nhi tử luôn luôn được coi trọng hơn nữ nhi.

Ngày hài tử đầy tháng, Lệ Vương đến nói với ta đã đặt tên cho con, một chữ đơn là “Dao”.

Tên đương nhiên là hay, chỉ là khiến ta kinh ngạc là sao lại sớm như vậy, có tên là có thể ghi vào ngọc điệp rồi. Trẻ con vốn dĩ khó nuôi, cơ bản đều mặc định đợi lớn hơn một chút rồi mới đặt tên, ngay cả hoàng gia cũng không ngoại lệ.

Từ ngày đó về sau, ta liền gọi con là Dao Dao, nhìn con mỗi ngày một khác, trắng trẻo bụ bẫm đáng yêu vô cùng.

19

Từ khi có Dao Dao, ta cảm thấy cuộc sống thoải mái hơn nhiều.

Chỉ là khi Dao Dao được năm tháng tuổi, Bích Liên cẩn thận hỏi ta, có phát hiện vương gia không thích Dao Dao không.

Ta nghĩ một lát, hình như đúng là như vậy. Hắn chưa bao giờ bế Dao Dao, cũng chưa từng trêu đùa con bé, thậm chí vì dạo này ta dưỡng sức khỏe, hắn cũng ít qua đây hẳn.

Chẳng lẽ là không thích hài tử, nhưng cũng không giống, đồ ăn thức uống của Dao Dao đều là những thứ tốt nhất, không ít thứ còn là hắn sai người lấy từ tư khố ra.

Nghĩ tới nghĩ lui không hiểu, thôi vậy, dù sao hiện tại Dao Dao cũng là đứa con duy nhất của hắn, dù hắn không thích thì sao chứ, hắn cũng đâu có con cái bên ngoài. Có lẽ là tính trời sinh như vậy, hà tất phải cưỡng cầu.

20

Khi Dao Dao được tám tháng, Mộ Hòa thành thân, ta thêm vào không ít đồ. Ngày hôm đó ta về nhà, mỗi người trong nhà đều mang theo nụ cười, từ tận đáy lòng vui mừng cho Mộ Hòa. Khi ta thành thân, dù mọi người cũng đều cười, nhưng lại không vui vẻ như vậy, ngược lại còn lo lắng.

Đám cưới diễn ra náo nhiệt, tuy không long trọng như năm xưa của ta, nhưng cũng vô cùng dụng tâm. Nương nói, giá y của Mộ Hòa là do chính tay người thêu, trách sao lại đẹp đến vậy.

Hy vọng những ngày sau này của nàng cũng có thể sống vui vẻ hạnh phúc, đây có lẽ là mong ước của tất cả mọi người trong nhà dành cho nàng.

21

Bận rộn cả ngày, trở về cũng có chút mệt mỏi, nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, liền nghe thấy Bích Liên lo lắng gọi ta, dường như có chuyện gì đó lớn xảy ra. Đợi ta đi ra mới thấy là Dao Dao.

Không biết thế nào, vừa hay lúc Dao Dao đang chơi, vương gia lại đến, ngày thường Dao Dao ít gặp, gan lớn lại tò mò, tự bò qua lung lay nắm lấy vạt áo vương gia đứng lên.

Gần đây con bé mới biết đứng, đi còn chưa vững. Bích Liên nói, vương gia sai người bế Dao Dao đi, nhưng Dao Dao không nghe, nhũ mẫu nha hoàn cũng không dám qua, trong lúc nhất thời vương gia lại cứng đờ người. Dao Dao còn giơ một tay lên, muốn vương gia bế mình.

Có lẽ là thấy ta đi ra, ta thậm chí còn cảm thấy vương gia như thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu bảo ta bế đứa bé đi. Ta qua bế Dao Dao, con bé vẫn không chịu buông tay, không biết tính tình giống ai.

“Vương gia vất vả rồi, bế nữ nhi một lát đi ạ.” Ta nói.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy vương gia khẽ nói: “Bổn vương đâu biết bế hài tử.”

Ta sai người hầu hạ lui xuống hết, tránh cho hắn mất mặt, lại hướng dẫn hắn cách bế, nào ngờ động tác của hắn không lớn, nhưng nhìn lại cứng đờ. Dao Dao dường như thấy thú vị, lại vùng vẫy, ta thấy sắc mặt vương gia cũng thay đổi, như là sợ đến trắng bệch.

Trong lòng ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ, có lẽ không phải hắn không thích Dao Dao, chỉ là không dám chạm vào.

Ta chỉ có thể kiên nhẫn dạy dỗ, dù sao Dao Dao tám tháng tuổi cũng tốt hơn nhiều so với lúc mới sinh, trẻ sơ sinh mềm nhũn, ta còn không dám chạm vào.

Đợi Dao Dao chơi mệt, được bế xuống, vương gia mới nói mục đích hôm nay đến đây. Bởi vì hiện tại đang là tiết trời thu mát mẻ, dự định đưa chúng ta đi du ngoạn ở trang viên.

Nghe có vẻ thú vị, nhưng ta lại cảm thấy là vì Dao Dao, bằng không năm ngoái sao không đi, dù lúc đó thân thể ta không tiện, vậy năm kia thì sao? Nói trắng ra, chính là ta không xứng mà thôi.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận