Cố Tích Hoan
Chương 6: Chương 6
Sắc mặt Dung tần và Dao mỹ nhân lập tức đại biến.
Mà ta… cũng cứng đờ.
Nếu chuyện này không bị truy cứu thì không sao, nhưng nếu Hoàng đế tra xét đến cùng… thì di nương ta chính là kẻ gánh tội!
Dung tần thét chói tai: "Không thể nào!"
Hoàng đế khẽ nhíu mày: "Truyền thái y."
Thái y tiến lên xem xét, cẩn thận ngửi viên đá, rồi cúi đầu bẩm báo:
"Khởi bẩm Hoàng đế, đây thực chất chỉ là một viên đá tỏa hương bình thường, không hề có xạ hương hay độc tính gì."
Dung tần trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy? Vậy rốt cuộc ai đã hại ta?"
Bỗng nhiên, nha hoàn bên cạnh Dao mỹ nhân đột ngột quỳ sụp xuống, mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy nói: "Nô tỳ… nô tỳ muốn tố giác Dao mỹ nhân!"
"Nương nương mỗi ngày đều mượn cớ sang trò chuyện, giải buồn cho chủ tử. Nhưng thực chất là để mang theo chiếc túi thơm này, cố ý lượn lờ trước mặt chủ tử!"
"Chính vì chiếc túi thơm này, chủ tử mới bị sảy thai! Kẻ thật sự tâm địa độc ác… chính là Dao mỹ nhân!"
Ầm...!
Lời vừa dứt, cả điện chấn động.
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Dao mỹ nhân.
Nàng ta biến sắc, vội vàng quỳ xuống, cuống quýt tháo chiếc túi thơm ra, tay run rẩy mở ra cho Hoàng đế xem: "Hoàng đế minh giám! Bên trong chỉ có tùng hương để bảo dưỡng dây đàn tỳ bà, làm gì có xạ hương?"
Thái y nhận lấy, mở ra kiểm tra, lôi ra một viên châu đỏ sậm, ngửi thử… rồi sắc mặt lập tức biến đổi.
"Khởi bẩm Hoàng đế! Đây chính là xạ hương châu!"
Dao mỹ nhân hét lên: "Không thể nào!"
Nhưng Hoàng đế ánh mắt lạnh lẽo, lập tức hạ chỉ: "Dung tần không giữ được long tự, phạt giam lỏng ba tháng trong Trầm Hương điện."
"Còn về Dao mỹ nhân…"
Môi mỏng nhếch lên, hắn lạnh nhạt phán quyết: "Xử tử."
Khi Dao mỹ nhân bị lôi đi, nàng ta vẫn trừng trừng nhìn chằm chằm vào Đích tỷ, nghiến răng nghiến lợi rít lên: "Cố Khuyết Chi! Là ngươi! Ngươi rồi sẽ gặp báo ứng!"
Ta ngơ ngác nhìn rèm châu lay động nơi cửa điện, rồi từng chút từng chút quay đầu lại nhìn Đích tỷ.
Đáy mắt nàng ta vẫn bình thản như cũ, chẳng chút sợ hãi, trái lại còn tăng thêm vài phần ấm ức.
Một cơn lạnh thấu xương theo sống lưng trườn lên tận đỉnh đầu ta.
Là Đích tỷ làm!
Dung tần thất sủng, Dao mỹ nhân mất mạng, Đích tỷ một mũi tên trúng hai đích!
Thủ đoạn thật cao minh! Tâm tư thật thâm độc!
Hoàng đế đứng dậy định rời đi, nhưng khi ngang qua Đích tỷ lại khựng lại.
"Quý phi quản lý hậu cung, thật sự vất vả."
Đích tỷ vội vàng đáp: "Thần thiếp được san sẻ lo toan cùng Hoàng đế, nào dám than khổ."
Nhưng Hoàng đế bỗng trầm ánh mắt, nhẹ vuốt ngọc ban chỉ, thản nhiên nói: "Nếu quá mệt, không bằng để Đức phi cùng san sẻ phần nào?"
Sắc mặt Đích tỷ lập tức tái nhợt.
Móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng rất nhanh, nàng ta đã khôi phục lại vẻ dịu dàng, nhẹ giọng đáp: "Đức phi muội muội thân thể yếu ớt, vẫn là không nên làm phiền. Thần thiếp có thể đảm đương được."
Hoàng đế sâu xa nhìn nàng ta một cái, không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nhìn ta lấy một lần.
8
Trên đường về Ngọc Hoan cung, Đích tỷ hỏi ta: “Sao? Sợ rồi à?”
“Không... không có, nô tỳ chỉ khâm phục bản lĩnh hóa nguy thành an của nương nương…”
Lời khen này hiển nhiên khiến Đích tỷ hài lòng. Nàng ta kề sát tai ta, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, muội là muội muội của ta, ta chỉ ban cho muội vinh hoa phú quý hưởng không hết. Chỉ có kẻ dám chống đối ta mới có kết cục như vậy!”
“Tạ ơn Quý phi nương nương.”
Hiện tại ngươi không động đến ta, chẳng qua vì ta vẫn còn giá trị lợi dụng, vì ta còn chưa sinh con cho ngươi. Một khi ta sinh rồi, không còn tác dụng nữa, ngươi sẽ giết ta thôi.
Không ai hiểu thủ đoạn của Đích tỷ hơn ta. Trong phủ, những thứ nữ nào có chút nhan sắc, sớm đã bị nàng ta xử lý sạch sẽ.
Ta có thể sống đến giờ, đều nhờ thân phận của di nương thấp hèn, không đáng để nàng ta bận tâm.
Buổi tối, Hoàng đế lại đến Ngọc Hoan cung.
Đích tỷ nói nàng ta muốn tự mình hầu hạ bệ hạ, lệnh cho ta không được rời khỏi phòng.