Cố Tích Hoan

Chương 4: Chương 4

Trong suối nước nóng, hơi nước mịt mù bao phủ.  

Giữa làn nước ấm áp, người đàn ông tựa thần linh ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi nơi mép hồ.  

Ta nén nỗi hổ thẹn, tháo y phục xuống, chỉ để lại một lớp sa mỏng, chậm rãi quỳ bên hồ: “Nô tỳ Hoan Nhi phụng lệnh Quý phi nương nương đến hầu hạ bệ hạ.”  

Giọng hắn lạnh lẽo hệt như băng: “Cút ra ngoài!”

Tim ta lạnh buốt.  

Cút?

Nếu ta cút, Lan di nương sẽ chết!  

Ta cắn môi, ngập ngừng hồi lâu rồi nghiến răng nói: “Nô tỳ… nô tỳ được Quý phi nương nương dạy dỗ, mong bệ hạ đoái thương.”  

Hắn bỗng nhiên mở mắt.  

Đôi đồng tử đen thẳm tựa vực sâu thăm thẳm, ánh nhìn sắc bén quét đến, khiến ta run lên bần bật.  

Hắn đưa mắt quan sát ta một lượt, cười giễu: “Ồ? Vậy Quý phi đã dạy ngươi những gì? Nếu không có sự kiều mỵ của nàng ta, trẫm là khó mà hứng thú.”

Ta cắn răng, dùng hai tay ôm lấy cổ hắn từ phía sau, vụng về hôn xuống, ngây ngô mà lúng túng quyến rũ hắn.  

Ánh mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.  

Ta ngước lên, đôi mắt có chút mê ly, đáng thương nói: “Nô tỳ quá ngu dốt, học không giỏi… Hay là bệ hạ dạy lại cho nô tỳ đi?”

Hắn kéo ta xuống nước, áp ta vào thành hồ trơn nhẵn.  

Rồi nghiến răng mắng một câu: “Yêu tinh!”

 

  6

Nước trong hồ dập dềnh gợn sóng, con người cũng chông chênh bấp bênh giữa dòng đời. Trong cơn mơ màng, nước mắt ta rơi xuống hồ, tan biến không một dấu vết.

Hoàng đế thỏa mãn xong, chậm rãi hỏi: "Ngươi tên là Hoan Nhi?"

Ta cẩn trọng đáp: "Dạ."

"Nhị tiểu thư phủ Thừa Tướng vừa mới bệnh mất, nghe nói trong tên cũng có chữ 'Hoan'. Ngươi từng gặp nàng chưa?"

Tim ta chợt lỡ một nhịp. Ta cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng: "Nhị tiểu thư tôn quý, nô tỳ nào dám diện kiến."

Hoàng đế đưa tay quấn lấy một lọn tóc ta, đột nhiên cất giọng: "Trẫm sủng hạnh ngươi hai lần, theo quy củ, lẽ ra nên ban danh phận…"

Nhớ đến lời cảnh cáo của Đích tỷ, ta vội vàng cắt ngang: "Nô tỳ thân phận thấp hèn, có thể hầu hạ bệ hạ thay Quý phi nương nương đã là vạn hạnh, nào dám vọng tưởng điều gì khác."

Hoàng đế bất ngờ rút lui, dường như có chút phật ý, sau đó lạnh nhạt buông một câu đầy ẩn ý: "Vậy thì như ngươi mong muốn."

Từ đêm đó, Hoàng đế thường xuyên lưu lại Ngọc Hoan cung, sủng hạnh ta trong tẩm điện.  

Người trăm phương nghìn kế, làm náo động không ít.  

Có lẽ chính những âm thanh ấy đã kích thích Đích tỷ, khiến nàng ta ngày càng nóng nảy, đối với ta cũng thêm phần hà khắc.

"Cởi ra!"  

Giọng nói lạnh lẽo của Đích tỷ khiến ta run lên.  

Lòng quặn thắt, lại nữa rồi!  

"Xin Quý phi nương nương thứ tội, nô tỳ…" Ta khẩn cầu, mong giữ lại chút ít tôn nghiêm.  

Nàng ta bật cười khẩy, giọng mang theo cơn giận ngùn ngụt: "Sao? Muốn bổn cung tự mình động thủ?"

Ta nhắm mắt, cam chịu để bản thân phơi bày dưới ánh nhìn sắc bén của nàng ta.

Móng tay nàng ta sắc nhọn, tàn nhẫn lướt qua làn da mềm mại của ta, sau đó hung hăng vặn mạnh.

"Ở đây, là bị cắn."  

"Chỗ này, là bị véo."  

"Nơi này, lực đạo mạnh nhất…"  

Nàng ta khẽ thở dài, giọng điệu trào phúng: "Xem ra bệ hạ thực sự yêu thích thân thể ngươi đến mức không thể buông tay rồi!"

"Nói thật cho ta nghe! Hôm nay bệ hạ dùng tư thế gì? Gọi nước bao nhiêu lần? Khi nào thì rời đi?"  

Ta không rõ Đích tỷ đang hành hạ ta hay đang hành hạ chính mình.  

Mỗi lần ta được thị tẩm, nàng ta không chỉ kiểm tra từng dấu vết trên người ta, mà còn bắt ta thuật lại tường tận toàn bộ quá trình, không được bỏ sót dù chỉ một chi tiết.

Nếu ta nói không hợp ý mình, nàng ta còn dùng kim châm ta.  

Ta biết nàng ta đang ghen, đang đố kỵ, đang vạn phần không cam tâm khi phải nhường vị phu quân tuấn tú vô song của mình cho ta nên mới làm .

Nhưng ta nào có tình nguyện?  

Chuyện này là do ta muốn sao? Chính Đích tỷ là kẻ đã đích thân lừa ta vào cung, tự tay dâng ta đến trước mặt Hoàng đế kia mà!

Nếu đã vậy, cớ gì phải như thế? Cớ sao không chịu buông tha cho ta?  

Ngay khi Đích tỷ cầm lấy cây ngân châm, định đâm vào cánh tay ta, một tiểu thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Bẩm nương nương, Thái y vừa chẩn đoán, Dung tần đã mang thai hơn ba tháng rồi."  

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận