Cố Tích Hoan
Chương 13: Chương 13
"Ta đã quyết. Thế tử không cần khuyên nữa."
Thấy ta kiên định, chàng im lặng hồi lâu, rồi gật đầu.
Vài ngày sau, Cố Thanh Xuyên mang Tuyết Cơ Cao đến, kèm theo một quyển "Mật Thuật Chốn Khuê Phòng."
Mỗi ngày, ta đều thoa Tuyết Cơ Cao.
Làn da dần trở nên trắng mịn như ngọc, cơ thể mềm mại uyển chuyển, từng cử chỉ đều toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc. Trên người ta còn vương lại một hương thơm nhàn nhạt, dìu dịu như cánh hoa rơi.
Ta bắt đầu chăm chỉ luyện tập những kỹ thuật trong quyển sách.
Ta không dám dừng lại.
Vì ta có thể cảm nhận được, cơ thể này ngày càng yếu đi.
Ta sợ… nếu chết đi, ta sẽ không còn cơ hội báo thù nữa!
Một tháng sau.
Cố Thanh Xuyên báo tin, nhân dịp tiệc mừng trăm ngày của Hoàng trưởng tử, Hoàng đế uống nhiều rượu, được thái giám dìu về Noãn Các nghỉ ngơi.
Đây là cơ hội!
Dưới sự giúp đỡ của Sương Nhi, ta mặc y phục thái giám, lén lút tiến vào.
Bên trong Noãn Các, ánh đèn mờ ảo.
Nam nhân kia khoác một bộ trường bào tối màu, chân mày khẽ nhíu, một tay chống lên trán, nhắm mắt nghỉ ngơi trên trường kỷ.
Ta chậm rãi cởi y phục, nhẹ nhàng tiến lại gần, quỳ xuống bên cạnh hắn, vươn hai tay ôm lấy cổ hắn.
"Bệ hạ… thiếp nhớ người lắm…"
Hàng mi dài khẽ động.
Đôi mắt phượng sắc lạnh đột nhiên mở ra, ánh nhìn sâu thẳm như hàn băng quét thẳng đến ta.
"Là nàng?"
Giọng nói trầm thấp, mang theo uy nghi không thể kháng cự.
"Nàng có biết… tự ý rời khỏi lãnh cung sẽ có hậu quả gì không!?"
14
Hốc mắt ta đỏ lên, nước mắt rơi xuống từng giọt, lăn dài trên gò má, khiến người ta không khỏi thương xót.
"Bệ hạ, thiếp ở lãnh cung mỗi ngày ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt lại là nhớ đến những ngày trước đây, người đã từng yêu thương thiếp đến nhường nào..."
Ta mạnh dạn ngồi lên đùi hắn, chui đầu vào lồng ngực hắn, khe khẽ nức nở.
"Vài ngày không gặp, nàng chẳng hề tiều tụy, trái lại còn thêm vài phần quyến rũ lẳng lơ?"
Miệng hắn châm chọc ta, nhưng hơi thở lại có chút gấp gáp, ngay cả thân thể cũng nóng lên không ít.
Ta hôn lên cổ hắn, giọng nói dịu dàng như nước: "Thiếp ở lãnh cung, đặc biệt nghiên cứu một số cổ thư, chỉ mong có thể hầu hạ bệ hạ thật tốt."
"Ồ?"
Ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, ẩn chứa ham muốn.
"Bệ hạ, nếu thiếp hầu hạ chu toàn, người có thể cho phép thiếp trở lại Vĩnh Phúc Cung được không?"
Hắn thở dốc một hơi thật nặng, cúi đầu hôn xuống: "Vậy phải xem biểu hiện của nàng thế nào."
Mây mưa triền miên, hoan ái cuồng nhiệt.
Ngay khi hắn chuẩn bị tiến vào lần nữa, bên ngoài bỗng vang lên tiếng huyên náo.
Hoàng đế giận dữ quát: "Ai ở ngoài kia ồn ào?"
Một tiểu thái giám run rẩy bẩm báo từ bên ngoài: "Bẩm bệ hạ, là... là Hoàng Quý phi nương nương đến, nói rằng Hoàng trưởng tử hơi sốt nhẹ, muốn thỉnh bệ hạ qua xem."
Hơi thở Hoàng đế chậm lại, dường như định đứng dậy.
Nhưng trận đầu tiên này, ta tuyệt đối không thể thua!
Hai chân ta siết chặt lấy hắn, giọng điệu mềm mại như tơ: "Bệ hạ, đừng đi... Thiếp còn muốn..."
Quả nhiên, hắn mất kiên nhẫn, quát ra ngoài: "Cút!"
Ta không biết tâm trạng của Đích tỷ lúc này ra sao, nhưng ta lại cảm thấy vô cùng khoái chí, vô cùng sảng khoái!
Cố Khước Chi, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi!
...
Không biết bao lâu sau, ta khoác lại bộ đồ thái giám ban đầu, chậm rãi bước ra ngoài.
Trên mặt vẫn còn phảng phất nét yêu kiều, trên người vương đầy hơi thở của nam nhân kia.
Vừa ngẩng lên, ta liền thấy Đích tỷ vẫn chưa rời đi, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta mỉm cười rạng rỡ, đối diện với ánh mắt hung ác của nàng ta, không hề né tránh.
"Quả nhiên là tiện nhân nhà ngươi! Bổn cung không nên để ngươi sống sót!"
Nàng ta giận đến run rẩy, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Chưa kịp chúc mừng tỷ tỷ hạ sinh hoàng tử, địa vị thăng lên Hoàng Quý phi."
Ta nửa khép mắt, khóe môi cong lên, nhìn nàng ta bằng ánh mắt dịu dàng đến mức như có thể chảy ra nước.
"Chỉ là không biết, nửa đêm tỷ tỷ có từng mơ thấy đứa cháu trai đáng thương kia không? Một đứa trẻ không có miệng mũi, chân tay cụt mất, toàn thân bê bết máu..."
Đích tỷ giật mình, hoảng sợ lùi hai bước.
"Ngươi... ngươi nói vậy là có ý gì?"