Cố Tích Hoan
Chương 5: Chương 5
Đích tỷ thoáng sững sờ, sau đó nghiến răng nói: "Tiện nhân, che giấu cũng khéo lắm!"
Ta nhân cơ hội mặc lại y phục, cúi đầu quỳ xuống đất.
Ánh mắt Đích tỷ lóe lên tia ngoan độc, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười lạnh: "Dung tần có hỷ, bổn cung tất nhiên phải ban thưởng ít đồ tốt rồi."
Sau đó, nàng ta quay sang ta: "Làm phiền muội muội một chuyến vậy."
Nghe vậy, thân thể ta khẽ run.
Ta biết đây không phải chuyện gì tốt đẹp, nhưng lại không thể không tuân lệnh.
"Dạ."
Ý ma ma bưng lên một pho tượng Quan Âm Tống Tử.
Pho tượng này sao lại quen mắt như vậy? Hình như là lễ vật năm xưa di nương tặng cho Đích tỷ khi nàng ta xuất giá…
Ta kinh hãi, ôm lòng bất an mang đồ đến Trầm Hương điện nơi Dung tần cư ngụ.
Nhưng Dung tần không ra tiếp, chỉ sai một nha hoàn nhận lấy rồi đuổi ta đi.
Sau khi trở về, ta ngày đêm lo lắng, bất an không yên.
Quả nhiên, nửa tháng sau, khi ta đang hầu hạ Đích tỷ dùng bữa, một thái giám vội vã chạy vào bẩm báo: "Dung tần bị sảy thai rồi!"
Hoàng đế triệu Quý phi và ta đến Trầm Hương điện tra hỏi.
Trong cơn hoảng loạn, ta vô ý làm đổ một chén canh, bối rối nhìn sang tỷ tỷ.
Nhưng nàng ta chỉ thản nhiên, lạnh lùng hừ nhẹ một tiếng:"Đồ vô dụng, có bổn cung ở đây, ngươi sợ cái gì?"
7
Đích tỷ thay một bộ thường phục rồi dẫn ta đến Trầm Hương điện.
Vừa bước vào, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đích tỷ dùng khăn che mũi, định hành lễ với Hoàng đế thì từ trên giường, Dung tần bỗng ngồi bật dậy, ánh mắt tràn đầy hận ý, chỉ thẳng vào ta: "Hoàng đế! Chính cung nữ này đã mang đồ đến! Nhất định là Quý phi sai ả động tay động chân vào pho tượng Quan Âm, khiến thần thiếp mất con!"
Tiểu thái giám dâng lên bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc.
Bức tượng đã vỡ, để lộ bên trong một viên đá màu tím đỏ.
Đây… chính là chứng cứ sao?
Dung tần khóc lóc thảm thiết, gục xuống giường: "Hoàng đế, xin hãy làm chủ cho thần thiếp và hoàng nhi chưa kịp chào đời!"
"Đúng vậy, Hoàng đế!" Một giọng nói khác chen vào, là Dao mỹ nhân, kỹ nữ tỳ bà vừa mới được phong mấy hôm trước.
Nàng ta thân hình đẫy đà, cố tình mặc áo bó sát, mỗi cái thở ra hít vào đều khiến đường cong lả lướt, vô cùng câu hồn đoạt phách. Nghe nói nàng ta và Dung tần vốn là đồng hương, ngày thường qua lại rất thân thiết.
Giờ đây, hai người một xướng một họa, ba câu hai lời đã đổ hết tội danh lên đầu ta.
Mà ta… đã hoàn toàn hóa đá.
Pho tượng Quan Âm này không chỉ là của Đích tỷ, xét cho cùng, nó còn là của di nương ta!
Chuyện này, Tướng phủ chưa chắc đã bị liên lụy, nhưng di nương ta… ắt phải chết!
Mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng áo. Ta chỉ biết cứng đờ nhìn nam nhân trên ngai vàng, không biết phải làm sao để Hoàng đế tin vào nỗi oan khuất của mình.
Thế nhưng, vị đế vương trẻ tuổi chỉ khoác thường phục màu lam sẫm, lười nhác tựa vào long ỷ, không giận mà uy, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên tay vịn.
Dung tần và Dao mỹ nhân nói nhiều như vậy, hắn thậm chí không thèm liếc nhìn ta lấy một lần.
Chỉ nhàn nhạt nâng mắt, hỏi Đích tỷ: "Quý phi thấy sao?"
Đích tỷ khẽ cười, chậm rãi cầm lên viên đá tím đỏ.
"Hoàng đế, Dung tần muội muội vừa mất con, trong lòng bi thương, bản cung có thể hiểu được. Nhưng dù đau buồn đến đâu cũng không thể vô cớ vu hại người khác."
"Đây là Tử Trúc thạch của núi Phổ Đà, làm sao lại có độc được?"
Ai cũng biết, nơi Quan Âm Bồ Tát ngự chính là rừng trúc tím trên núi Phổ Đà, Nam Hải…
Đích tỷ thong thả nói rõ nguồn gốc viên đá: "Phụ thân thần thiếp từng vô tình có được viên đá này. Phát hiện nó có hương thơm thoang thoảng, người bèn nhờ nghệ nhân khéo léo giấu vào pho tượng khi tạc Quan Âm. Sau đó, tượng được đưa tặng cho Lan di nương hiền hậu nhất trong phủ, luôn yêu thương thần thiếp. Lan di nương trân quý vật này, bèn đưa vào của hồi môn của thần thiếp."
"Vốn dĩ thần thiếp rất vui khi biết tin Dung tần có hỷ, nên mới đem bảo vật quý giá này tặng nàng ấy, nào ngờ lại…"
Nói đến đây, viền mắt Đích tỷ ửng đỏ, vẻ mặt vô cùng ấm ức.