Xuyên Về 1980 Làm Học Bá

Chương 13: Bài thi thứ ba

Lâm Cảnh Lan đang viết từng dòng chữ gọn gàng, đẹp mắt trên giấy nháp.

Triệu Ngọc Mai tò mò ghé đầu lại nhìn:
“Cậu đang viết gì vậy?”

Lâm Cảnh Lan đặt bút xuống, xoay cổ thư giãn vì mỏi:
“Viết luận văn.”

Triệu Ngọc Mai nhìn cô với ánh mắt phức tạp:
“Viết luận văn… lại muốn lừa ai nữa đây?”

Lâm Cảnh Lan không nhịn được bật cười:
“Không lừa ai hết. Tớ viết xong sẽ gửi đăng báo.”

Triệu Ngọc Mai nhìn chăm chăm bài luận cô đang viết:
“Sao cậu không viết bằng tiếng Anh nữa?”

Lâm Cảnh Lan cười:
“Vì bài này tớ định gửi cho một tạp chí của Trung Quốc, để người Trung Quốc đọc mà.”

Triệu Ngọc Mai đọc kỹ vài đoạn trong bài, một lúc sau mới kinh ngạc nói:
“Cậu… cậu đang viết về…”

Lâm Cảnh Lan gật đầu mỉm cười:
“Đúng, ví dụ trong bài chính là cuộc thi trước đây của lớp mình.”

Triệu Ngọc Mai khẽ lẩm bẩm tiêu đề bài viết, ánh mắt không giấu được vẻ thán phục:
Bàn về ảnh hưởng của phát ngôn phân biệt giới tính trong giáo dục đối với sự phát triển của học sinh… Cậu nghĩ ra đề tài này từ bao giờ vậy?”

Lâm Cảnh Lan lại cầm bút lên:
“Chẳng phải đã có ví dụ thực tế sẵn rồi sao? Tớ định gửi bài này đến Tạp chí Giáo Dục. Các trường phổ thông đều có đặt tạp chí này, nếu có nhiều giáo viên đọc được mà thay đổi cách dạy, thì quá tốt.”

Triệu Ngọc Mai ngẩn ngơ:
“Mấy hôm trước hiệu trưởng vừa họp toàn trường, dặn giáo viên không được nói mấy câu miệt thị nữ sinh hay đả kích học sinh nữa. Lúc đó tớ còn thấy hiệu trưởng thật uy nghi, thì ra là vì chuyện này. Nếu bài của cậu mà đăng được, chẳng phải giáo viên cả nước đều đọc được à?”

Cô ngập ngừng:
“Nhưng… Tạp chí Giáo Dục liệu có đăng bài của cậu không?”

Vừa nói ra câu ấy, Triệu Ngọc Mai đã hối hận. Dù sao đến giờ chưa có chuyện gì mà Lâm Cảnh Lan nói làm là không làm được. Nhưng Tạp chí Giáo Dục nổi tiếng như vậy, cô vẫn thấy hơi khó tin. Ai cũng biết, đây là tạp chí học thuật rất có uy tín. Giáo viên nào nếu có bài được đăng lên đây thì chẳng lo chuyện thăng hạng nữa. Không biết bao nhiêu người chen nhau nộp bài mà cả năm trường chỉ được thông qua một, hai bài là cùng.

Lâm Cảnh Lan liệu có làm được?

Triệu Ngọc Mai bán tín bán nghi, nhưng nghĩ lại thì thấy, chuyện nhiều giáo viên làm không nổi, Lâm Cảnh Lan lại làm được. Cũng đâu phải lần đầu.

“Không chắc có được đăng không, thử xem thôi.” – Lâm Cảnh Lan nói nhẹ tênh, nhưng thật ra trong lòng cô khá tự tin. Cả tiền kiếp cô học liền một mạch từ cử nhân đến tiến sĩ, kinh nghiệm viết bài luận dày như núi, viết một bài luận tiếng Trung với cô không có gì khó.

Điểm cô tự tin nhất, chính là cuộc thi giữa nam và nữ trong lớp hồi trước. Đó chính là một cuộc “thử nghiệm giáo dục” hoàn hảo – cả lớp là người tham gia thử nghiệm. Lâm Cảnh Lan trình bày chi tiết kết quả học tập của cả hai bên trước cuộc thi, kết quả trong khi thi, và sắp tới là kết quả kỳ thi Toán tiếp theo.

Thật ra, điểm khó nhất trong thử nghiệm này vốn là làm sao để tất cả học sinh đều tin rằng con gái có khả năng tưởng tượng không gian vượt trội hơn con trai. Nhưng nhờ “tập san nghiên cứu” giả, Lâm Cảnh Lan đã dễ dàng vượt qua rào cản đó.

Chuyện cô dùng cách đó để giúp nữ sinh có thêm tự tin để chiến thắng, lại trở thành ví dụ tuyệt vời cho một thí nghiệm giáo dục tiêu biểu.


Còn về cuộc cá cược ba lần đạt điểm tuyệt đối giữa Lâm Cảnh Lan và thầy Lý – cô đã lần lượt vượt qua hai bài thi, bài thứ hai chính là bài kiểm tra hình học không gian.

Và giờ đây, kỳ thi Toán lần thứ ba sắp đến.

Lâm Cảnh Lan vừa sửa bài luận, vừa ôn tập Toán. Cô không thể để thất bại vào phút cuối – nhất định phải giành chiến thắng.

Lúc này tâm lý của thầy Lý đã hoàn toàn thay đổi. Trước kia ông chỉ mong đuổi được Lâm Cảnh Lan càng sớm càng tốt, nhưng giờ ông lại coi cô như báu vật của lớp.

Chỉ cần có Lâm Cảnh Lan, ông chẳng cần lo chuyện điểm số học sinh nữa. Cô thật sự khiến ông phải tâm phục khẩu phục – những học sinh mà các thầy cô khác không sao kéo nổi điểm lên, cô lại giúp họ tiến bộ dễ dàng.

Trước đây, các học sinh ông từng dạy đều răm rắp nghe lời. Ông chưa từng gặp ai có cá tính như Lâm Cảnh Lan. Nhưng giờ ông đã hiểu ra – người thật sự có năng lực thì có chút cá tính cũng chẳng sao. Hơn nữa, nghĩ kỹ lại thì mọi mâu thuẫn giữa ông và cô, phần lớn là lỗi từ ông.

Ông cũng đã xem xét toàn bộ điểm số các môn của Lâm Cảnh Lan – quá xuất sắc. Ông tin chắc cô sẽ là thủ khoa của thị trấn Thanh Sơn, thậm chí có khi còn là thủ khoa toàn thành phố.

Từ trước đến nay, trường trung học Thanh Sơn chưa từng có học sinh nào giành được thủ khoa thành phố. Nếu lần này có, mà lại là học sinh lớp ông, thì đó đúng là niềm vinh dự lớn!

Thầy Lý đã quyết, dù Lâm Cảnh Lan có đạt điểm tuyệt đối hay không trong bài thi lần này, ông cũng sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện đuổi học cô nữa.

Nhưng ông vẫn rất tò mò: rốt cuộc trình độ Toán của cô là tới đâu? Đợt thi đầu tiên, ông đã cố ra đề khó và dài, nhưng thấy cô làm cực kỳ nhẹ nhàng.

Mà lần này thì sao?

Dù đã chắc chắn không đuổi học cô, nhưng nếu cô thật sự làm được ba lần điểm tuyệt đối, ông sẽ phải xin lỗi cô trước toàn thể giáo viên và học sinh. Đó là điều ông không thể chấp nhận được.

Thế là ông cắn răng, lại chọn từng đề thật khó, trên cơ sở đề đầu tiên vốn đã quá sức, còn tăng thêm ba mươi phần trăm số lượng bài!

Ông không tin – Lâm Cảnh Lan còn có thể đạt điểm tuyệt đối nữa!


Lâm Cảnh Lan vừa đọc lướt qua bài thi Toán, tim đã bắt đầu thắt lại. Cô cau mày, trong đầu chỉ có một ý nghĩ:
Thầy Lý này là quyết tâm trở mặt thật rồi. Ra đề kiểu này thì dù có là thiên tài toán học cũng chẳng thể làm kịp hết!

Nhưng cô nhất định phải đạt điểm tuyệt đối.

Cô đã kiên trì đến kỳ thi cuối cùng, tuyệt đối không thể để bản thân thua cuộc, rồi bị đuổi học, bị ghi học bạ xấu, từ đó cắt đứt đường vào đại học!

Lâm Cảnh Lan không do dự, lập tức sử dụng con bài cuối cùng mà mình đã chuẩn bị — không gian hệ thống.

Cô đọc nhanh đề bài đầu tiên, lập tức để tinh thần tiến vào không gian hệ thống, hoàn thành việc tính toán trong đó rồi kiểm tra lại một lượt. Sau khi chắc chắn không có sai sót, cô thoát khỏi hệ thống, cắm cúi viết lời giải ra bài thi. Thời gian không cho phép viết quá chi tiết, cô chỉ ghi lại các bước mấu chốt.

Giải xong câu đầu, cô lập tức đọc câu thứ hai, rồi lại tiến vào không gian hệ thống. Cứ lặp lại như vậy, mỗi một câu hỏi đều được cô tính toán, suy nghĩ và kiểm tra trong không gian, còn ngoài đời thì chỉ có hai việc: đọc đề và viết như bay.

Thầy Lý tròn mắt kinh ngạc, cằm gần như rớt xuống bàn. Ông tận mắt thấy Lâm Cảnh Lan vừa lướt qua đề bài một cái, đã lập tức cúi đầu viết lia lịa, vài nét là xong một câu. Sau đó ánh mắt lại trượt xuống dòng tiếp theo, lại lặp lại y chang như vậy. Không hề dừng lại lấy một giây!

Thầy Lý khó mà tin nổi. Mấy đề này khó như vậy, vậy mà không cần thời gian suy nghĩ hay tính toán sao? Đáng lẽ phải là những phép toán cực kỳ dài dòng, vậy mà Lâm Cảnh Lan lại nhảy qua mấy bước, trực tiếp ghi ra đáp án đúng.

Thầy Lý trơ mắt nhìn cô viết hết câu này đến câu khác. Khi thời gian làm bài đã trôi qua một nửa, bài thi của cô cũng vừa được giải đến phân nửa.

Các bạn học trong lớp thì nhìn tờ đề siêu khó với lượng câu hỏi siêu khủng kia mà đã sớm mất hết kiên nhẫn, cả lớp bắt đầu xôn xao, bứt rứt. Cuối cùng, Phương Vân Đào quăng bút xuống bàn cái “rầm”, bực dọc la lớn:

“Không làm nữa! Cái đề này rõ ràng không phải ra cho tụi mình làm!”

Thầy Lý nghe vậy, mặt đỏ phừng phừng. Dù biết rõ tờ đề này đúng là ông cố ý ra để làm khó Lâm Cảnh Lan, nhưng bị học sinh nói toạc ra ngay giữa lớp như vậy, ông cũng không biết giấu mặt đi đâu.

Lâm Cảnh Lan thì hoàn toàn làm ngơ trước mọi âm thanh xung quanh, vẫn chăm chú giải đề như gió cuốn. Chỉ là, qua mỗi lần ra-vào không gian hệ thống, cô cảm thấy đầu càng lúc càng đau dữ dội.

Trong đầu cô vang lên không ngừng âm báo từ hệ thống:

【Tinh thần ký chủ đang kiệt quệ nghiêm trọng, khuyến cáo nghỉ ngơi ngay lập tức!】
【Tinh thần ký chủ đang kiệt quệ nghiêm trọng, khuyến cáo nghỉ ngơi ngay lập tức!】

Lâm Cảnh Lan hoàn toàn phớt lờ, nghiến răng chịu đựng cơn đau đầu, tiếp tục viết như điên.

Cô phải được điểm tuyệt đối.
Cô chỉ được phép thắng, không được phép thua.

Cô cũng cảm nhận rất rõ ràng mình sắp chống đỡ không nổi nữa, nhưng ngược lại càng tăng tốc. Nhanh hơn, nhanh nữa! Vì cô không biết mình còn chống nổi bao lâu — mà cô phải hoàn thành bài thi trước lúc đó!

Tiếng chuông báo hết giờ chợt vang lên.

Đúng lúc đó, Lâm Cảnh Lan vừa tính xong câu hỏi cuối cùng trong hệ thống, quay lại thực tại, nhanh chóng viết đáp án ra bài thi.

Viết xong con số cuối cùng — tiếng chuông cũng vừa dứt.

Thầy Lý chết sững nhìn con số cuối cùng mà cô viết lên — đáp án đúng. Ông đã kiểm tra toàn bộ bài cô trước đó, đáp án đều đúng. Câu cuối này ông nghĩ cô sẽ không kịp làm — vậy mà lại kịp! Lại còn đúng nốt!

Cây bút máy trong tay Lâm Cảnh Lan rơi xuống đất, phát ra một tiếng “cạch”.

Triệu Ngọc Mai hét lên hoảng hốt:

“Cảnh Lan! Cậu sao vậy?!”

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận