Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 345: Chương 345
"Anh cả, anh có ý gì? Sao em lại không phải con gái của nhà họ Liên? Mẹ em chỉ sinh mỗi một đứa con gái là em, nhóm m.á.u của em và mọi người giống nhau."
Cô ta càng nói càng loạn, giọng điệu dần trở nên không đúng.
Trong lòng cậu cả Liên hiện lên một tia khác thường, nhưng chỉ chợt thoáng qua, khiến anh ấy không kịp bắt lấy.
Liên Thủ Chính thở dài: "Thẩm Không Thanh, ông nói với bà cụ một tiếng, đầu óc của con gái tôi không được tốt lắm, đây là lỗi của tôi, tôi không muốn gây họa cho nhà họ Thẩm các người, cuộc hôn nhân này dừng ở đây thôi..."
Trong lòng ông, con gái cũng rất quan trọng. Nhưng ông không thể vì một đứa con gái không có đầu óc mà chôn vùi tiền đồ của gia tộc.
Sứ mệnh của ông là phát triển nhà họ Liên.
Kiều Nhất Liên không ngờ ông lại cố chấp như vậy: "Cha, nếu từ hôn, con sẽ nhảy từ tầng này xuống."
Liên Thủ Chính đã hoàn toàn thất vọng: "Vậy con nhảy đi, nếu con chết, cha sẽ nhặt xác thay con. Nếu con tàn phế, cha sẽ nuôi con cả đời."
Ông dốc tim dốc phổi đối xử tốt với cô ta, thế nhưng cô ta lại báo đáp ông thế này đây? Ông sẽ coi như hoàn toàn không có đứa con gái này.
Toàn thân Kiều Nhất Liên run rẩy, tràn ngập sợ hãi, đây là người cha luôn cưng chiều cô ta ư? Sao ông vô tình thế này!
"Cha, con cũng là con của cha, vì sao cha lại đối xử với con như thế? Vì sao cha lại tàn nhẫn đến vậy? Tại cha mà con phải chịu bao nhiêu khổ sở, con cũng đâu cầu mong gì khác, chỉ muốn hôm nay được gả ra ngoài một cách suôn sẻ. Những chuyện trước kia con đều xí xóa hết."
Mỗi lần cô ta nhắc lại chuyện cũ, kể lể xem bản thân đã từng khổ sở đến mức nào, Liên Thủ Chính đều sẽ áy náy, đều sẽ tặng rất nhiều quà cho cô ta.
Thế nhưng lúc này Liên Thủ Chính lại chẳng có biểu cảm gì: "Con oán trách cha đúng không?"
Ông không mong cầu cô ta có thể cống hiến cho nhà họ Liên, thế nhưng ông không cho phép cô ta hủy hoại nhà họ Liên.
Kiều Nhất Liên đã quen với sự cưng chiều của ông, ỷ vào sự cưng chiều đó mà kiêu căng. Cô ta không thèm suy nghĩ mà đã hét ầm lên: "Đây là ông nợ tôi, ông phải trả!"
Tầm mắt Liên Thủ Chính tối sầm, trái tim phải chịu một cú sốc lớn.
Cậu hai Liên đỡ lấy ông, đau lòng không thôi: "Liên Bán Hạ, cô định phân rõ giới hạn với nhà họ Liên đúng không? Muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng tôi chứ gì? Cô nghĩ cho rõ, không có nhà họ Liên, cô chẳng là cái rắm gì cả."
Đỗ Hành cười lạnh một tiếng: "Không phải cùng một mẹ sinh ra, đúng là không giống nhau."
Lúc này Kiều Nhất Liên mới ý thức được bản thân lỡ lời, lần này cô ta quậy căng quá, không giống với thiết lập tính cách mà cô ta xây dựng.
Thái độ của cô ta dịu xuống, nước mắt chảy ròng: "Em cũng không muốn như vậy, là mọi người ép em. Từ nhỏ các anh đã được sống cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, muốn cái gì có cái đó. Thế nhưng em thì sao? Từ nhỏ em ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngày nào cũng phải chịu cơn đói, đói đến độ không thể ngủ được, đi đường cũng lảo đảo như sắp ngã, quần áo trên người đều nhặt quần áo người ta không mặc nữa, rách tung tóe, chưa từng được mặc một bộ quần áo hoàn chỉnh."
"Cùng là con cái nhà họ Liên, dựa vào đâu mà em phải chịu cuộc sống khổ cực như vậy? Em sợ nghèo đến điên rồi, muốn có sự bảo đảm thì có gì sai?"
Cô ta lau nước mắt, vô cùng đau lòng: "Cha, không phải con tham tiền, mà là chỉ khi có tiền, con mới có cảm giác an toàn."
Liên Thủ Chính lẳng lặng nhìn cô ta rất lâu: "Vậy cha sẽ cho con một khoản tiền. Còn cổ phần công ty, con đừng nghĩ nữa, cha sẽ không cho con đâu."
Kiều Nhất Liên không cam lòng: "Vì sao? Chỉ vì con là con gái ư?"
Đỗ Hành cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Cha đã chuyển toàn bộ cổ phần công ty cho tôi, mà tôi, sẽ không đưa cho cô."
Anh ta là người thừa kế của nhà họ Liên, sản nghiệp của nhà họ Liên đều giao lại cho anh ta, ba anh em họ đều biết chuyện này, cùng từng bàn bạc, chỉ không thông báo cho cô ta mà thôi.
Ngực Kiều Nhất Liên nghẹn lại, đau lòng không thôi. Một khoản tiền lớn cứ thế mà bay mất: "Cha!"
Nhìn ánh mắt tức giận của cô ta, Liên Thủ Chính vừa đau lòng vừa hối hận, nếu sớm biết đến sự tồn tại của cô ta thì tốt rồi, khi đó ông sẽ có thể tự tay dạy dỗ cô ta trưởng thành.
Hiện tại tính cách cô ta đã lệch đến không thể lệch hơn, đã không thể uốn nắn lại nữa.
Mọi chuyện đều tại Kiều Mỹ Hoa cả.
"Chuyện này là thật, vì thế dù cha muốn cho con cũng không có cách nào. Thế nên con muốn kết hôn thì kết hôn, không muốn kết hôn thì thôi."
Kiều Nhất Liên rơi vào tình thế khó xử.
Cô ta biết bà cụ Thẩm nhìn trúng lợi ích đằng sau cô ta, nhưng một khi không còn lợi ích thì sao?
Cậu cả Liên giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ: "Giờ lành sắp đến rồi, còn kết hôn không đây? Nếu không thì tôi đi đây, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm."
Vẻ mặt cậu hai Liên cũng hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi cũng có chuyện, đi trước nhé."
Đỗ Hành phất tay: "Đợi em đi cùng với."
Có thể thấy, họ không đồng ý với cuộc hôn nhân này, ước gì cuộc hôn nhân này không diễn ra.
Vả lại, họ cũng chẳng có bao nhiêu tình cảm với người em gái này.
Thẩm Không Thanh chứng kiến hết thảy, ông ta cau mày, xem ra mẹ ông ta đã tính nhầm rồi.
"Cha." Kiều Nhất Liên kéo cánh tay Liên Thủ Chính không chịu buông, nước mắt lưng tròng.
Thấy cô ta không chịu đi, Liên Thủ Chính không khỏi lắc đầu. Chuyện đã đến nước này rồi mà cô ta vẫn muốn gả vào nhà họ Thẩm, đúng là ngu ngốc.
"Tuy nhà họ Liên chúng ta không giàu có bằng nhà họ Thẩm, nhưng nhà chúng ta có một thứ mà nhà họ Thẩm không có, đó là sự kiên cường, cứng cỏi đầy kiêu hãnh. Liên Bán Hạ, nếu con sống khúm núm như vậy, thì không phải là người nhà họ Liên chúng ta."
Kiều Nhất Liên ngẩn người, ngơ ngác nhìn ông, ông định từ bỏ cô ta ư?
Chê cô ta không có khí phách ư?
Thấy bầu không khí đông cứng lại, Thẩm Không Thanh đứng dậy: "Liên Thủ Chính, chúng ta bàn bạc lại đi."
Liên Thủ Chính không đáp lại, ông vẫn luôn giữ thái độ chán ghét đối với nhà họ Thẩm.
Hai mươi năm trước, nhà họ Thẩm chỉ biết chơi mưu hèn kế bẩn, lừa gạt tình cảm của phụ nữ, hai mươi năm sau, họ vẫn chơi lại chiêu này.
"Tôi cảm thấy chẳng có gì để bàn cả."
Ở trước mặt người ngoài, Thẩm Không Thanh rất có khí thế, thế nhưng đứng trước mặt Liên Thủ Chính, ông ta lại chẳng có chút tự tin nào: "Chúng tôi không cần cổ phần công ty nữa, nhưng ông phải cho con bé thêm hai căn tứ hợp viện, hai cửa hàng mặt tiền."
Liên Thủ Chính không muốn cho, nhưng nhìn đôi mắt tràn ngập mong chờ của Kiều Nhất Liên, ông có hơi không đành lòng: "Được."
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, sau khi gả cô ta ra ngoài, ông cũng coi như hết trách nhiệm, về sau sẽ hoàn toàn mặc kệ.
Kiều Nhất Liên không hài lòng, sao vẫn ít thế?
Giờ lành đã tới, Kiều Mỹ Hoa trốn trong góc phòng đang đỡ Kiều Nhất Liên mặc áo cưới màu trắng, tiến từng bước về phía hội trường.
"Nhất Liên, con quá tham lam."
Không phải con gái của nhà họ Liên, thế mà dám đúng lý hợp tình đòi hỏi những thứ không thuộc về mình, sao cô ta có mặt mũi nói ra nhỉ?
Kiều Nhất Liên lạnh lùng trợn mắt lườm bà ấy: "Đây là những thứ con nên có, hơn nữa, không được gọi con là Nhất Liên."
Kiều Mỹ Hoa ngẩn ra: "Con thật sự coi mình thành con gái của nhà họ Liên đấy à?"
Kiều Nhất Liên cong lên, nở một nụ cười đắc ý: "Con vốn là con gái nhà họ Liên mà."
Người c.h.ế.t không thể nói, người còn sống không dám nói.
Trong mắt mọi người, cô ta chính là cô cả của nhà họ Liên.
Kiều Mỹ Hoa không nói rõ cảm xúc trong lòng, không rõ là hối hận, hay ảo não. Tiếc là không thể quay đầu lại.
Có một số việc, một khi đã sai là sai cả đời.