Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh

Chương 305: Chương 305

Liên Kiều nhìn ông ta với ánh mắt bình tĩnh, cô cất giọng sâu xa: "Có một vài chuyện, trong lòng ông và tôi đều hiểu rõ. Sở dĩ tôi không nói thẳng ra, là vì tôn trọng trường hợp này. Thế nhưng hành vi của các người vô cùng quá đáng, đã chạm đến giới hạn của tôi."

Ichiro Matsumoto không nhịn được khẽ trách: "Cô toàn nói mấy lời linh tinh vớ vẩn, không thể hiểu nổi."

Con gái nhà họ Liên lợi hại hơn ông ta tưởng.

Tầm mắt của Liên Kiều đảo qua mọi người, như cười như không: "Các người không nên gài bẫy, ép bọn tôi giải mã thuốc Vân Bắc Bạch. Nếu đã vậy, tôi sẽ công khai mười phương thuốc của nước các người, thế nào, công bằng đúng không?"

Anh Takahashi tức điên lên: "Một với mười, công bằng cái nỗi gì?"

Anh ta đã sớm biết cô khó chơi, nhưng không ngờ cô lại khó chơi đến mức này.

Liên Kiều cười lớn, chẳng chút sợ hãi: "Đây là nguyên tắc công bằng của tôi. Ai tát tôi một cái, tôi sẽ tát trả đối phương mười cái."

Ôi chao, những lời này ngang ngược quá đi mất, ý cô là mọi người phải tuân thủ theo quy tắc của cô chứ gì.

Anh Takahashi c.h.ế.t lặng: "Cô làm thế chẳng khác nào phường trộm cướp."

Liên Kiều khinh thường liếc anh ta một cái: "Không ngờ anh lại ngu như thế, ngay cả tư duy lo-gic tối thiểu cũng không có. Anh đút lút để lên được đại học đúng không? Chậc, chậc, có tiền thật tốt."

Cả người Anh Takahashi khó chịu không thôi, con mẹ nó chứ, cô quá bắt nạt người khác rồi: "Cô đừng có công kích cá nhân."

Liên Kiều đáp lại anh ta bằng một nụ cười ngọt ngào: "Anh cũng có thể phản kích mà. Nếu không, chúng ta lại so chiêu thêm lần nữa đi?"

Anh Takahashi lập tức cảm thấy toàn thân đau nhức, đau đến độ toát hết mồ hôi lạnh: "Không, không, không."

Đánh c.h.ế.t anh ta, anh ta cũng không dám so chiêu với cô nữa.

Liên Kiều khẽ lắc đầu, càng khinh thường anh ta hơn: "Anh nhìn anh xem, nói không nói lại tôi, đánh cũng đánh không lại tôi, tội gì cứ gây sự để bị tôi hành hạ thế?"

"Cô... cô..." Anh Takahashi vừa thẹn vừa tức, anh ta chưa từng gặp cô gái nào khiến người ta chán ghét hơn cô.

Có biết cái gì là nhìn thấu mà không nói ra không hả?

Thẩm Kinh Mặc cố nén cười, anh cất tiếng nói: "Anh Takahashi, anh từ bỏ ý định đi thôi, Liên Kiều có tôi rồi, sẽ không nhìn trúng loại người yếu ớt như anh đâu."

Mấy chuyện như bỏ đá xuống giếng thế này, quá sảng khoái.

"Anh mới là loại yếu ớt ấy..." Anh Takahashi giận dữ đốp chát lại, lúc này anh ta mới cảm nhận được những tầm mắt khác thường của mọi người, lòng anh ta thầm kêu không ổn.

"Tôi không thích cô ta, không thích. Anh đừng nói bừa."

Thẩm Kinh Mặc nghiêm túc gật đầu: "Ừm, không thích chút nào cả."

Anh ta càng nói vậy, mọi người càng không tin.

Biểu hiện của Anh Takahashi vô cùng kỳ la, anh ta luôn cắn Liên Kiều không buông, trông thế nào cũng giống như trò đùa dai của một cậu bé trẻ trâu, thích đối phương như không nói ra, mà kéo tóc của đối phương để thu hút sự chú ý.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau rồi lẳng lặng châm chọc.

Trong mắt Liên Kiều thoáng xẹt qua ý cười: "Mọi người còn muốn thi đấu nữa không?"

Nhóm người Nhật Bản nhìn nhau, nên thi tiếp? Hay thôi?

Nếu thôi, họ đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể tổ chức buổi hội nghị giao lưu này.

Nếu thi tiếp, họ thật sự rất sợ Liên Kiều chẳng nể nang gì mà tiết lộ toàn bộ phương thuốc của họ.

Họ tin chắc Liên Kiều có thể tiết lộ, cô là một yêu quái có thực lực.

Người Nhật Bản châu đầu ghé tai bàn bạc một lúc lâu, cuối cùng tuyên bố không thi nữa. Buổi giao lưu hữu nghị chấm dứt tại đây.

 

Ban tổ chức mời mọi người ăn cơm trưa, đồ ăn là món Trung Quốc được chia thành từng suất ăn riêng, nhân viên phục vụ sẽ bưng ra cho khách.

Bàn của Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc ngồi bên trái cô, người ngồi bên tay phải cô là... anh Takahashi.

Cô rất muốn hỏi, rốt cuộc là ai đã sắp xếp chỗ ngồi thế này? Người nọ cố ý đúng không?

Anh Takahashi thấy vị trí của mình thì lập tức yêu cầu đổi chỗ, người ta không đổi anh ta còn phát cáu lên.

Ông Ichiro Matsumoto chủ động đi tới, đổi chỗ với anh ta. Takahashi thấy vậy thì rất xấu hổ, sao anh ta có thể để tiền bối già nhường chỗ cho mình cơ chứ?

Anh ta chỉ đang muốn gây sự, trút hết cơn bất mãn trong người mà thôi.

Biểu hiện của Ichiro Matsumoto rất hòa nhã dễ gần, thái độ rất ấp áp, ông ta kiên trì đổi chỗ.

Ông ta ngồi xuống bên cạnh Liên Kiều, nhiệt tình bắt chuyện: "Cô Liên Kiều, biểu hiện của cô rất nổi bật, chẳng trách mọi người đều nói cô là người xuất sắc nhất trong thế hệ tiếp theo."

Ông ta thổi một loạt rắm cầu vồng, như thể cuộc đối đầu ban nãy chưa hề tồn tại.

Khóe mắt Liên Kiều cong cong, dáng vẻ vô cùng hưởng thụ: "Tôi chỉ nói bừa mà thôi, ông đừng tưởng là thật."

Ichiro Matsumoto cẩn thận đánh giá cô: "Cô Liên Kiều, tôi thật sự ngưỡng mộ tài năng và sự khiêm tốn của cô, hi vọng chúng ta có cơ hội giao lưu, trao đổi."

Liên Kiều gắp một miếng thịt pha lê lên rồi nói: "Được thôi, ông Matsumoto lớn tuổi rồi mà vẫn không ngại vất vả vượt biển đến Trung Quốc, thật sự khiến người ta khâm phục."

Gương mặt Ichiro Matsumoto tràn ngập ý cười: "Vất vả vì sở thích của bản thân, rất xứng đáng."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ. Liên Kiều hỏi thêm một câu: "Đây là lần đầu tiên ông Matsumoto đến Trung Quốc ư?"

Ichiro Matsumoto nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm, rồi mới đáp: "Không phải, trước kia từng tới mấy lần rồi. Trung Quốc là vùng đất xinh đẹp, không những có đồ ăn ngon, có phong cảnh đẹp, mà còn có rất nhiều người đẹp, khiến người ta không khỏi hoài niệm."

"Người đẹp?" Ánh mắt Liên Kiều sáng lên, thể hiện vẻ tò mò đặc trưng của người trẻ tuổi: "Người đẹp Trung Quốc mà ông gặp hồi còn trẻ ư? Đẹp đến mức nào? Hai người có phải lòng nhau không?"

Đôi mắt Ichiro Matsumoto lộ vẻ rầu rĩ, ông ta khẽ thở dài: "Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, tôi đã quên hết rồi."

Liên Kiều khó hiểu: "Đáng ra càng là thứ tốt đẹp thì sẽ càng khó quên chứ? Người phải lòng nhau, nào có dễ quên đến vậy?"

Ichiro Matsumoto nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc, cô trẻ tuổi, rực rỡ và chói mắt như ánh mặt trời, khí chất cũng vô cùng mạnh mẽ, giống hệt người nọ.

Giọng nói lanh lảnh của Liên Kiều lại vang lên bên tai ông ta: "Tôi giống người mà ông quen ư?"

"Hả? Không phải." Ichiro Matsumoto lấy lại tinh thần, ông ta nở nụ cười xấu hổ: "Chẳng qua tôi vừa nhớ lại một vài chuyện cũ, cảm thấy thời gian trôi nhanh quá."

Liên Kiều nhấp một ngụm nước trắng, lại cầm đũa gắp một miếng thịt gà rồi cười nói: "Ông phấn đấu, cố gắng bao năm, cuối cùng cũng trở thành truyền kỳ trong giới y học, đáng lý ra không còn gì tiếc nuối nữa mới phải."

"Con người sao có thể không có tiếc nuối." Ichiro Matsumoto mỉm cười: "Nếu có thể, tôi muốn sống đến một trăm tuổi, nhìn đám con cháu trưởng thành."

Ông ta không ăn quá nhiều, rất kiềm chế.

Liên Kiều nhìn ông ta, cũng không khuyên ông ta ăn thêm: "Có trưởng bối như ông, chắc hẳn con cháu ông cũng rất xuất sắc."

Ichiro Matsumoto nhìn cô với ánh mắt tán thưởng: "Tiếc là cô đã có bạn trai, nếu không tôi nhất định sẽ giới thiệu đứa cháu trai cả xuất sắc nhất của tôi cho cô, để cô trở thành con dâu của gia tộc Matsumoto chúng tôi."

Thẩm Kinh Mặc lẳng lặng nghe họ trò chuyện, đến đây thì không nhịn được nữa: "Chuyện này không có khả năng. Cô ấy không những là bạn gái của tôi, mà còn là người Trung Quốc."

Trung - Nhật ở gần nhau, văn hóa tương đồng, nhưng điều đó vẫn không thể xóa bỏ sự ngăn cách giữa hai nước.

Ichiro Matsumoto cười đáp: "Gia tộc Matsumoto của chúng tôi không có nhiều quy tắc như vậy, chỉ cần là người có tài, bất kể đến từ quốc gia nào, đều sẽ nhận được sự tôn trọng lớn nhất."

Liên Kiều cảm thấy rất thú vị: "Cháu trai cả của ông không theo ông đến Trung Quốc à?"

Nhìn dáng vẻ tùy ý của cô, đáy lòng Ichiro Matsumoto cảm thấy có chút tiếc nuối: "Nó vẫn đang học đại học, việc học là quan trọng nhất."

Đôi mắt Liên Kiều đảo quanh, càng tò mò hơn: "Tiếc thật, tôi rất muốn gặp mặt đứa cháu trai xuất sắc nhất của ông."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận