Xuyên Thành Nữ Phụ, Cướp Lại Vai Chính Từ Chị Gái Nuôi Trà Xanh
Chương 330: Chương 330
Cảnh sát nhìn anh với ánh mắt sâu thẳm, người này rất thông minh, hơn nữa không phải kiểu thông minh bình thường, khó trách có thể nghiên cứu ra vắc - xin phòng bệnh.
"Người c.h.ế.t bị xuất huyết não, chảy m.á.u quá nhiều."
Vậy thì chẳng liên quan gì đến Liên Kiều cả: "Tôi xin được chia buồn."
Cũng đâu thể buộc tôi cô chọc tức c.h.ế.t đúng không? Pháp luật còn lâu mới ủng hộ.
Thẩm Kinh Mặc cười lạnh: "Hóa ra trên đời này thật sự có thứ gọi là báo ứng."
Cảnh sát: "..." Chúng tôi cũng chỉ làm theo quy trình thôi.
---
Trong linh đường, Thẩm Không Thanh ngơ ngác quỳ trên mặt đất, hốc mắt đỏ hoe, ngơ ngác nhìn di ảnh của mẹ mình.
Đó là bức ảnh chụp bà cụ Thẩm ở tuổi trung niên, bà ấy tràn ngập năng lượng, vẻ mặt mỉm cười, vô cùng xinh đẹp.
Ông ta không có cách nào chấp nhận tin mẹ mình đã qua đời.
Bà Thẩm và Thẩm Linh quỳ phía sau ông ta, ánh mắt đờ đẫn, mệt mỏi.
Linh đường vắng tanh không có người đến viếng, để lộ cảm giác hoang tàn.
Bà Thẩm không hiểu vì sao chẳng có lấy một người đến viếng? Rõ ràng họ đã thông báo cho mọi người rồi.
Những đối tác đâu? Cấp dưới đâu? Bạn bè thân thích đâu?
"Chồng, hay ông báo nhầm ngày?"
Bà ta vẫn nhớ rõ ngày bà cụ Thẩm mừng thọ, khách khứa đông nghịt như sao vây quanh trăng sáng, thậm chí có cả quan chức ghé đến chúc thọ.
Nhà họ Thẩm từng có danh tiếng lớn, tiếc là chỉ được nổi bật trong một thời gian ngắn thôi.
Sắc mặt Thẩm Không Thanh tái xanh, trong mắt tràn ngập buồn bực: "Là vì bọn họ không muốn tới."
"Vì sao?" Bà Thẩm sửng sốt, nhà họ Thẩm vẫn chưa thất thế đâu.
Dù cho họ mất quyền quản lý Kinh Nhân Đường, nhưng họ vẫn nắm giữ rất nhiều cổ phần công ty, đủ để cả gia đình sống cuộc sống cẩm y ngọc thực kia mà.
Trong lòng Thẩm Không Thanh hiểu rõ, tất cả là do lời đồn mẹ ông ta cấu kết với thế lực nước ngoài.
Nghe đồn như vậy, ai còn dám đến viếng nữa?
Trong mắt ông ta tràn ngập sự căm hận, đều tại Liên Kiều, đều do chuyện tốt mà cô làm.
Là cô khiến mẹ ông ta tức giận trúng gió, là cô hại bà ấy mất mạng, còn hủy hoại thanh danh của bà ấy, khiến bà ấy c.h.ế.t rồi còn bị người đời thóa mạ, quá độc ác.
Tiếng bước chân đột nhiên vang lên, ba người nhà họ Thẩm đồng loạt quay đầu nhìn sang, thì thấy Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều đến.
Thẩm Không Thanh lập tức tái mặt: "Chỗ này không chào đón chúng mày, cút đi!"
Thẩm Kinh Mặc nhìn ông ta bằng ánh mắt thản nhiên: "Chú út, sao chú lại giận thế? Bà nội và mẹ cháu chết, cháu cũng có nói gì đâu?"
Người c.h.ế.t không phải người thân của mình thì không đau không ngứa, lời nói cao thượng hơn bất cứ ai, chỉ khi thịt trên người mình bị cắt thì mới biết đau.
Sắc mặt Thẩm Không Thanh đen như than: "Thẩm Kinh Mặc, mày khiến tao vô cùng thất vọng, mày không xứng làm người nhà họ Thẩm."
Hợp tác với kẻ thù đối phó với người nhà họ Thẩm, rốt cuộc anh nghĩ thế nào?
Thẩm Kinh Mặc đáp lại một câu: "Thẩm Không Thanh, chú mới là người khiến liệt tổ liệt tông thất vọng. Chú chỉ là kẻ vô dụng, vừa không thể bảo vệ sản nghiệp của gia đình, vừa không thể bảo vệ người nhà của mình. Chậc, chậc, chậc."
Thẩm Không Thanh cảm thấy hai người họ phiền c.h.ế.t đi được, ông ta mất kiên nhẫn hỏi: "Rốt cuộc chúng mày đến đây làm gì?"
Ông ta biết, họ đến không phải để viếng tang.
Liên Kiều nhìn linh đường trống rỗng, gương mặt lộ rõ sự châm chọc: "Vốn tưởng bà cụ Thẩm sẽ có một tang lễ hoành tráng nên tôi mới tới xem thử, không ngờ ở đây lại chẳng có lấy một bóng người. Ha ha ha, tất cả mọi người đều cảm thấy xấu hổ khi làm bạn cùng các người."
Lời này đ.â.m thẳng vào tim Thẩm Không Thanh, ông ta quát lớn: "Là mày đứng sau lưng hủy hoại thanh danh của mẹ tao. Là mày hại c.h.ế.t bà ấy..."
Liên Kiều ngắt lời: "Im đi, đừng vờ vịt nữa. Có một số việc, trong lòng ông và tôi biết rõ. Tôi đến đây để thông báo cho ông biết, hai loại thuốc nước độc quyền của Kinh Nhân Đường đã bị phát hiện có lượng chì và thủy ngân vượt mức cho phép..."
Hai mắt Thẩm Không Thanh sáng lên: "Ha ha ha, Liên Kiều, Thẩm Kinh Mặc, chúng mày sắp gặp xui xẻo rồi."
Hiện giờ, họ mới là người quản lý Kinh Nhân Đường, nếu xảy ra chuyện gì, tất nhiên họ phải gánh trách nhiệm.
Liên Kiều cong môi: "Hai loại thuốc này đều do ông đích thân điều chế, từ khi ông vào tù đến nay, chúng tôi không bán hai loại thuốc đó nữa."
Nói cách khác, vấn đề nằm trên người ông ta.
Thẩm Không Thanh nghe vậy thì thay đổi sắc mặt: "Không thể nào."
Không phải nói đã dọn sạch hàng tồn kho rồi ư?
Liên Kiều cười tủm tỉm nhìn ông ta: "Ông vẫn nên nghĩ cách giải quyết đi."
"Bà nội." Ngoài cửa chợt vang lên một tiếng khóc, một bóng dáng vọt vào.
Người đến là Thẩm Nam Tinh, anh ta khóc đến độ sắp ngất đi, quỳ rạp xuống đất: "Cha, sao đang yên đang lành, bà nội lại qua đời?"
Chuyện này quá bất ngờ, khiến anh ta không kịp chuẩn bị.
Thẩm Không Thanh vừa mừng vừa sợ, không ngờ anh ta có thể ra ngoài tiễn bà cụ Thẩm một đoạn đường, hóa ra người chấp pháp cũng có tình người như vậy.
Ông ta nhìn người giám sát phía sau Thẩm Nam Tinh, nở một nụ cười chào hỏi, xen lẫn chút cảm kích.
Bà Thẩm nhìn chằm chằm Liên Kiều bằng ánh mắt căm hận: "Là cô ta hại c.h.ế.t bà nội con."
Tính cách Thẩm Nam Tinh vốn táo bạo, hiện tại nhìn Liên Kiều - người tiễn anh ta vào tù, anh ta lập tức phát điên lên, hai mắt ngập máu: "Liên Kiều, lại là con khốn mày."
Anh ta hung ác xông về phía Liên Kiều, giơ chân đá cô một cú, dáng vẻ điên cuồng, tinh thần không bình thường.
Thẩm Kinh Mặc hoảng sợ, ôm Liên Kiều lên tránh sang một bên, không muốn dây dưa với kẻ điên này nữa.
Kẻ bị bệnh tâm thần đánh người thì không phải chịu trách nhiệm.
Thẩm Nam Tinh lại giống như kẻ điên cứ mãi đuổi theo không bỏ, người giám sát thấy tình thế không ổn thì lập tức tiến lên ngăn cản: "Mau dùng lại. Thẩm Nam Tinh, kiềm chế một chút."
Thẩm Nam Tinh chẳng thể nghe lọt điều gì nữa, chẳng biết vì sao sức lực của anh ta trở nên vô cùng lớn, giãy thoát khỏi người giám sát, thề phải g.i.ế.c c.h.ế.t Liên Kiều và Thẩm Kinh Mặc.
"Tao phải báo thù cho bà nội. Liên Kiều, tao sẽ bắt mày nợ m.á.u phải trả bằng máu."
Bước chân Thẩm Kinh Mặc không dừng lại, còn Liên Kiều không nhịn được mà cười lạnh: "Anh tưởng anh là ai? Còn muốn mạng của tôi? Mơ gì thế không biết?"
Lúc Thẩm Kinh Mặc chạy qua bên người Thẩm Linh, đôi mắt đang đờ đẫn của Thẩm Linh đột nhiên đảo quanh, cô ta lặng lẽ vươn chân phải, thành công khiến Thẩm Kinh Mặc không chút đề phòng vấp ngã.
Hai người đồng thời ngã xuống, khiến Thẩm Nam Tinh đuổi theo phía sau không kịp phanh lại, ngã sấp về phía quan tài, rồi va mạnh vào quan tài.
"Bốp." Đầu anh ta đụng mạnh, đầu thủng một lỗ, m.á.u tuôn ra như suối.
"Nam Tinh." Thẩm Không Thanh chạy tới, một tay đè chặt vết thương trên đầu con trai, tay còn lại lấy bột thuốc cầm m.á.u không ngừng rắc lên miệng vết thương.
"Con ơi." Cơ thể bà Thẩm mềm oặt, ngã xuống đất, sợ hãi ngất đi.
Về phần Thẩm Linh, đôi mắt cô ta trợn tròn, tràn ngập sự sợ hãi.
Người giám sát sững sờ nhìn cảnh tượng này, sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này?
Người nhà họ Thẩm vừa khóc lóc vừa đưa anh ta đến bệnh viện. Thế nhưng trên đường đi, Thẩm Nam Tinh không thể gắng gượng được nữa, đã trút hơi thở cuối cùng.
Trước khi chết, anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Không Thanh, khó khăn cầu xin: "Cha, con không muốn chết, cha cứu con với."
Tiếc là, khi đưa đến bệnh viện thì không thể cứu được nữa.
Thẩm Không Thanh chịu cú sốc lớn, té xỉu bên cạnh con trai. Sau khi tỉnh lại ông ta vô cùng đau lòng, chỉ qua một đêm mà đầu đã trắng xóa.
Khi nhận được tin tức, Thẩm Kinh Mặc và Liên Kiều đưa mắt nhìn nhau, có chút khó tin.
"Anh ta yếu ớt quá nhỉ?"
Chỉ đụng một cái đã mất mạng.
"Bị thương đến động mạch chủ, vị trí quá trùng hợp." Liên Kiều khẽ lắc đầu: "Giống như mọi chuyện đã sớm được định sẵn."
Thẩm Linh trước nay luôn đần độn lại đột nhiên muốn hãm hại họ, nhưng chẳng ngờ lại hại c.h.ế.t Thẩm Nam Tinh.
Đúng là một lời khó nói hết, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Lần này, chắc sẽ không mạnh mẽ đổ tội lên đầu họ đâu nhỉ?
Tâm trạng của Thẩm Kinh Mặc vô cùng phức tạp, sinh mạng quá yếu ớt, nên quý trọng cho tốt: "Thẩm Nam Tinh qua đời, Thẩm Không Thanh rất suy sụp, đời này của ông ta hoàn toàn xong rồi."
Bảo anh đồng tình thì khó mà đồng tình nổi, nhưng bảo anh hả giận thì cũng không phải.