Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 8
Ta nhìn trên giường bày hộp bày bình mà tỉnh táo không nổi.
Cái bình không lớn, bên trong là đầy ắp toàn là đồng bạc.
Trong rương có năm thỏi bạc mười lượng, cộng thêm một cây trâm hoa mai, trên đầu cây trâm còn nạm một viên hồng bảo thạch nho nhỏ.
“Đây là toàn bộ gia sản mấy năm nay ta tích cóp được, thoa bạc là hôm nay mua, còn có hộp kem này, các phụ nữ trong thành đều dùng để bôi mặt bôi tay đó!”
Hắn nhét hộp kem trang điểm vào tay ta, hộp men sứ màu xanh, chạm vào tay mát lạnh.
Ta lớn như vậy rồi, lần đầu tiên nhìn thấy nhiều tiền như thế, lần đầu tiên nhìn thấy kem trang điểm, lần đầu tiên có được một cây trâm nạm đá quý.
Có phải là một giấc mơ không?
Ta nằm mơ cũng không có một giấc mơ đẹp như vậy.
“Mười ngày nữa ta sẽ vào núi, nếu may mắn có thể săn được đồ tốt, tiền bán da lông cũng đủ để chúng ta sống được một năm. Đến lúc đó lại mua cho nàng cùng với đám nhỏ mỗi người một cái áo khoác mới. Hay là nàng thích váy bông hơn?”
Hắn nâng khuôn mặt của ta, hỏi rất nghiêm túc.
Ta còn muốn cái gì chứ?
Chỉ cầu mong giấc mơ này không cần tỉnh lại là được!
“Nhị nương, sau này nàng sẽ quản lý nhà ta, chúng ta sẽ sống thật tốt nhé! Tú Nhi không biết nói, nhưng lại rất khéo tay ngoan ngoãn, nàng chớ có ghét bỏ nó. Đại Lang tuy ít nói nhưng tâm địa thật thà chất phác, cũng là một đứa trẻ ngoan, bọn chúng tất nhiên sẽ tôn trọng kính trọng nàng, sau này nếu chúng ta có con, bọn chúng cũng sẽ đối xử tốt với con của chúng ta.”
Giọng nói của hắn chậm rãi thấp dần, mày nhíu chặt lại, trong giọng nói có thể dễ dàng phát hiện ra sự lấy lòng.
Một người như vậy…
Một người đàn ông như vậy có thể vì con của mình mà hạ thấp bản thân như thế.
“Tống toàn, đây là nhà ta, chàng là chồng ta, con của chàng là con của ta, chàng không cần phải như thế!”
Hắn ngơ ngác nhìn ta, một lát sau thì duỗi tay ôm ta vào trong ngực.
“Ta muốn đối xử tốt với nàng, không chỉ bởi vì bọn trẻ.”
Ta cũng muốn đối xử tốt với hắn, không biết là hắn có biết không?
Mười mấy ngày sau, Tống Toàn muốn đi cùng với mấy thợ săn khác trong thôn vào núi, ta chuẩn bị lương khô và hành lý cho hắn, rốt cuộc đi vào núi không phải là một hai ngày là có thể trở về được.
Hắn vốn là muốn mang theo Đại Lang cùng đi, nhưng ta thấy Đại Lang thân mình gầy guộc, không cho Tống Toàn đưa hắn đi nữa.
Đứa nhỏ này đâu có thích hợp với việc vào núi đi săn chứ?
Chúng ta tiễn Tống Toàn đến cửa thôn, dù có lưu luyến, dù có lo lắng rất nhiều, hắn vẫn phải đi.
Hắn là người đàn ông của gia đình này, hắn phải nuôi gia đình.
Ta là người phụ nữ của nhà này, hắn đi rồi, cái nhà này là do ta gánh vác.
Thừa dịp trời ấm, ta tháo chăn đệm trong phòng của Đại Lang và Tú Nhi để giặt.
Bông đã lâu ngày, rất cứng, cần phải bật lại, còn phải mua thêm một chút để nhét vào.
Hai đứa trẻ cũng không có bộ quần áo nào vừa người, Tống Toàn còn không có một chiếc áo dày nào.
Phía sau nhà đã cày cuốc xong, cần phải mua hạt giống.
Ta cũng không dám tính toán kỹ càng, chỗ nào cũng cần dùng đến tiền.
Đêm đó Tống Toàn đã nói, cần tiêu cái gì thì tiêu, tiền là kiếm ra được tiết kiệm cũng không tiết kiệm được.
Chỉ là hắn không cần áo bông dày, rốt cuộc vào đông cũng ít ra ngoài, ra ngoài hắn mặc áo da cũ là được.
Hắn vừa nói thế, tiền này ta lại càng không nỡ tiêu.
Nhưng mà không thể để hai đứa nhỏ phải chịu khổ được đúng không?
Ta tìm kiếm trong rương hồi môn, trong đó có hai miếng vải bông, một chiếc màu lam, một chiếc màu đỏ hoa trắng.
Lúc trước Tống Toàn đưa tới sáu bảy mảnh vải, cha mẹ ta chỉ chọn hai mảnh này làm của hồi môn.
Nếu không phải vì sợ người khác cười chê, có lẽ hai mảnh này cũng không cho.