Toàn Hảo - Hành Chi
Chương 6
Tống Toàn cùng Đại Lang đã trở lại.
Bọn họ lên thị trấn mua gạo và mì.
Tống Toàn là thợ săn, thợ săn không có đất, lương thực trong nhà chỉ có thể mua.
“Sao khóc?”
Hắn ngồi xổm xuống nhìn Tú Nhi, vừa hỏi vừa làm động tác tay.
Tú Nhi lau nước mắt trên mặt, cũng làm một loạt động tác.
Cha con hai người có đi có lại, không biết là nói gì.
Người trở lại rồi, có thể ăn cơm thôi.
Ta đi vào phòng bếp nấu cơm, Đại Lang đang ở dưới hiên cố sức mà vác một túi bột mì!
Đôi mắt của hắn rất giống Tống Toàn, lại không có thân thể cường tráng như Tống Toàn.
Thiếu niên cao gầy, một bộ áo bông thô màu lam mặc trên người lay động.
Ta duỗi tay nhận lấy túi bột mì nhấc lên, thiếu niên sửng sốt trong chớp mắt, trên mặt chợt hiện lên vẻ xấu hổ.
Ta cũng không nói gì, đổ bột mì vào trong lu lại đi nấu cơm, thiếu niên cúi đầu đứng dưới hiên, yếu đuối lại ngượng ngùng.
Ta nghĩ ta không nên dọn túi bột mì kia, nhưng đã làm rồi thì sao kịp hối hận nữa?
Đại khái là thiếu niên ở tuổi đó có lẽ rất coi trọng thể diện phải không?
Tống Toàn nói Đại Lang đã đi theo hắn lên núi đi săn, lúc này ta lại không tin chút nào, một thiếu niên gầy yếu như thế sao có thể lên núi đi săn chứ?
“Đại Lang, gọi cha con và Tú Nhi đi ăn cơm thôi.”
Thiếu niên còn đứng dưới hiên, thấy ta gọi hắn thì gật đầu.
Người một nhà ngồi dưới hiên ăn cơm.
Trong thôn chính là như thế, ai sẽ vì một bữa cơm mà huy động nhân lực chạy đến tận trong phòng để ngồi ăn đâu.
Đều là ăn ở mái hiên hoặc ngồi xổm trong viện, và mấy miếng là xong thôi.
“Nhị Nương, nàng cũng ăn đi! Hôm nay vất vả rồi, ta vốn định trở về sớm để dọn dẹp, nhưng xe bò nửa đường lại bị hỏng, mới về chậm một chút.”
Thấy ta bưng chén mà không cầm đũa, Tống Toàn nói nhỏ, nói xong lại giống như xấu hổ ngượng ngùng, cúi đầu xuống.
Ta cảm thấy rất buồn cười, một người đàn ông lớn như vậy, sao hở một cái lại xấu hổ chứ? Đêm qua trên giường hắn không có xấu hổ như vậy!
“Không sao đâu, đều là việc quen làm, lại còn có Tú Nhi giúp ta nữa!”
“Cơm nước xong nàng đi nghỉ đi, để ta rửa bát.”
Tống Toàn mấy miếng đã ăn xong một bát cơm, lại bưng bát vào phòng bếp xúc cơm.
Rửa bát ư? Xúc cơm ư?
Đừng nói đến việc rửa bát xúc cơm, ta từng thấy có rất ít đàn ông vào phòng bếp!
Cho dù là xuân hạ thu đông, bận rộn hay nhàn rỗi, phụ nữ ngoại trừ đi theo đàn ông làm việc, việc trong nhà cũng không thể bỏ.
Canh ba đi ngủ canh bốn đã dậy, nếu đàn ông không thoải mái, muốn đánh muốn chửi tuỳ ý.
Khi ta đi theo Hứa lão tam chính là phải trải qua những ngày như thế, bị chồng đánh mắng, bị mẹ chồng tra tấn, dường như tất cả đều là lẽ dĩ nhiên.
Người một nhà lặng im ăn xong một bữa cơm, Tú Nhi không biết nói, Đại Lang vừa nhìn đã thấy là một thiếu niên ít nói, ta cùng với Tống Toàn ở trước mặt bọn trẻ cũng không dám nói gì, im lặng cũng là bình thường.
Cơm nước xong, Tống toàn đi vào bếp rửa bát, hắn gọi Tú Nhi và Đại Lang cũng đi ngủ một giấc, nói là mấy ngày nay hai đứa cũng vì hắn mà bận rộn, cũng không được ngủ ngon, trẻ con là đang tuổi lớn, không ngủ đủ thì sao có thể lớn được?
“Nhị Nương nàng cũng đi ngủ, đợi sau khi ta làm xong cơm chiều, ta gọi thì các ngươi mới được dậy.”
Ta không tin tưởng được, cảm thấy bản thân mình giống như đang mơ vậy.
Một người đàn ông cao lớn thô kệch như thế, vì sao tính tình lại tốt đẹp như vậy? Vì sao cẩn thận như vậy chứ?
Hắn thương con, thương vợ.
Sao ta có thể gặp được người như vậy chứ?
Người như hắn, sao có thể nhiều năm như vậy không cưới được vợ?
Người muốn gả cho hắn tất nhiên là không ít, sao hắn lại thích ta?