Toàn Hảo - Hành Chi

Chương 1

Ta là Thẩm Hảo Hảo, là người đàn bà đanh đá nổi tiếng trong thôn.

Ngày ta bị bỏ, ta cầm dao phay cạo tóc của mẹ chồng, cũng làm thịt con heo ta đã nuôi một năm.

Nhưng ta bị hưu chưa đầy nửa tháng, bà mối đã tìm đến nhà ta, bà ấy nói là muốn mai mối việc hôn nhân cho ta.

Người kia là người goá vợ ở thôn bên cạnh, vợ của hắn chết từ năm năm trước.

Hắn là một người thợ săn, mỗi khi vào núi ba năm ngày không về nhà là chuyện thường. Hắn vào núi, để lại hai đứa trẻ trong nhà không yên tâm, mới nghĩ là tìm người giúp hắn chăm sóc con cái.

“Nhà hắn chỉ có hắn và hai đứa trẻ, gả qua đó ngươi chính là người làm chủ của cả nhà, Ngũ Lang lại là một người tử tế, nhất định sẽ không để ngươi phải chịu ấm ức chút nào đâu.”

Nghe lời bà mối nói xong, ta lập tức đồng ý với việc hôn nhân này.

*

Lần đầu tiên gặp mặt Tống Toàn ở nhà chính của ta, cha ta và mẹ ta ngồi trên ghế trên, hắn ngồi ở phía dưới cha ta, ta đứng ở phía sau mẹ ta.

Tống Toàn có thân hình cao lớn rắn chắc, làn da màu bánh mật hơi đỏ.

Hắn ngồi nghiêm chỉnh, đôi tay đặt ở trên đầu gối, đầu cúi xuống, cha ta hỏi câu gì hắn trả lời câu đó, từ đầu tới cuối cũng không ngẩng đầu lên.

Ta liếc mắt nhìn lại, chỉ có một cái gáy đen nhánh.

“Mỗi một năm, da và lông thú thu được ba bốn mươi quan, năm nay tuổi mụ của Đại Lang là mười tuổi, có lúc cũng sẽ theo ta vào núi, Tú Nhi còn nhỏ nhưng ở trong nhà cũng có thể giúp đỡ chút việc vặt.

Tống Toàn dứt lời, mẹ ta trộm nhéo vào lòng bàn tay của ta, bà dùng sức rất mạnh, khiến cho ta cảm thấy rất đau, ta biết đây là mẹ ta vô cùng vừa ý.

Một năm thu được ba bốn mươi quan, người bình thường trong thôn đều không thể so được.

Nghe đồn, Tống Toàn là một thợ săn vô cùng lợi hại, hiện giờ xem ra lời đồn không giả.

Khi Tống Toàn vào cửa ta đã trộm nhìn,năm nay hắn hai mươi bảy, một khuôn mặt ngay thẳng thật thà, mặt mày sắc bén, mũi thẳng, nhìn có vẻ nghiêm túc chín chắn.

Chỉ nhìn tướng mạo đã thấy không phải là người khắc nghiệt, thêm nữa là người trong nhà hắn đơn giản, ngoài hắn ra chỉ có một trai một gái, ta vô cùng vừa lòng đối với việc hôn nhân này.

Rốt cuộc, ta chỉ là một người phụ nữ bị bỏ về nhà mẹ đẻ không có ai quan tâm, sắc mặt của cha mẹ anh em đều không tốt, không được mấy ngày sẽ bị tìm người đem bán.

Cha ta đồng ý với việc hôn nhân này, còn giữ Tống Toàn lại uống một bữa rượu.

Rượu là rượu mạnh, cha ta cùng với em trai ta thay phiên ra trận, đến lúc đi Tống Toàn đã uống đến nỗi mặt đỏ tai đỏ, bước chân loạng choạng ra cửa.

Đồ nhắm rượu là do ta xào, cha ta lại cố ý sai ta đi mua hai cân thịt mỡ, lại làm thịt con gà mái già nuôi trong nhà.

Cha mẹ ta cũng luyến tiếc, nhà ta cũng chỉ có ngày lễ ngày tết mới có thể ăn được một bữa ngon như vậy, thịt vừa lên bàn, hai đứa cháu của ta đã trốn ở ngoài cửa chảy nước miếng nhìn.

Vợ của anh em nhà ta dù mắng dù kéo thế nào cũng không kêu được hai đứa nhỏ trở về.

Tống Toàn thấy, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ vào, chỉ một lát sau, hai đứa cháu đã bưng một bát thịt, mặt mày hớn hở quay trở lại.

“Mẹ, chị gái của con là người may mắn…”

Vợ của em trai ta nhìn hai đứa trẻ ngấu nghiến ăn thịt, cười nói với mẹ ta.

Mẹ ta gật đầu, nhìn ta cười.

Ta tự mình tiễn Tống Toàn ra cửa.

Ta là người đã bị chồng bỏ, cũng không chú trọng nhiều lắm.

“Thanh danh của ta không tốt.”

Tống Toàn đi phía trước, ta đi theo sau hắn cách nửa bước chân.

Bả vai của hắn rộng lớn, bước chân cũng lớn, trước khi ta dùng hết sức bước theo, dường như hắn cũng nhận ra, bước chân chậm lại.

“Ta biết.”

“Vậy vì sao ngươi lại tới nhà ta cầu hôn?”

“Hứa lão tam kia không phải là người tốt, không trách nàng.”

Hắn nói chuyện không quay đầu lại, cũng không biết vì sao ta cảm thấy lời hắn nói là thật.

Cổ họng ta nghẹn lại, kể từ khi bị chồng bỏ, đây vẫn là lần đầu tiên có người nói không trách ta.

Người ngoài nói thì kệ, lời nói gây tổn thương nhất vẫn luôn là từ trong miệng của người nhà.

Bọn họ luôn yêu cầu ta phải “nhịn”, nói là trên đời này vốn chính là coi chồng là trời, vạn sự nhịn chín sự lành, một chút đều qua.

Nói là, ta như vậy, ngoài Hứa lão tam, ai mà thèm nữa?

Nói là, chờ đến khi già rồi, con cũng lớn rồi, cả đời mơ mơ màng màng rồi sẽ chấm dứt thôi.

Nhưng đó là cả một đời người đó, mơ mơ màng màng, sao có thể chấm dứt được?

“Ngươi chọn một ngày lành, chúng ta thành hôn đi!” Ta nói.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận