Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 39: Chương 39
Nhưng khi bước xuống bậc thềm, nàng bỗng cảm thấy trời đất xoay vần, loạng choạng ngã xuống.
Lại bị một vòng tay ấm áp, vững vàng đỡ lấy.
Mùi tuyết tùng trên người Thẩm Văn Tranh quen thuộc đến mức khiến nước mắt Vân Kiểu không kìm được nữa mà trào ra như vỡ đê.
Tạ Duẫn Khâm nhìn hai người ôm nhau, trong lòng tràn ngập một nỗi chua xót tuyệt vọng.
Hắn luôn chậm một bước.
Nếu sớm nhận ra mình yêu nàng, sớm trân trọng nàng, có lẽ đã không để nàng rời đi.
Nếu sớm phái người canh giữ trong thành, có lẽ đã không để nàng xuất kinh hai năm trước.
Nhưng thiên hạ vẫn nói, sai một ly đi một dặm.
Hai người từng yêu, nhưng chưa từng kịp yêu nhau.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tín đồ nhỏ từng trung thành với hắn, giờ đây lại hướng về một thần đàn khác.
Vân Kiểu nắm chặt tay Thẩm Văn Tranh, như thể đã khóc cạn nước mắt.
Tâm trạng dần bình ổn lại, giọng nàng khàn khàn: "Điện hạ, giờ đây, có điều gì ta có thể làm được?"
Nàng đã biết rồi.
Trong sân, hai người đàn ông đều lặng thinh.
…
Đông chí, yến tiệc hoàng cung.
Vân Kiểu cải trang thành vũ nữ, nhập cung dâng vũ.
Hoàng đế ngồi trên ngự tọa, long bào vàng rực rỡ, khuôn mặt tuổi ngoài năm mươi nhưng vẫn uy nghi, không hề lộ vẻ già nua.
Thân hình Vân Kiểu uyển chuyển, điệu múa của nàng khiến cả đại điện lặng đi.
Một khúc kết thúc, nàng vén khăn che mặt.
Nhìn thấy gương mặt gần như giống hệt Hiền phi năm xưa, con ngươi Hoàng đế khẽ rung động.
Nàng quỳ xuống, trán chạm đất: "Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"
Trong phút chốc, cả đại điện đồng loạt quỳ xuống.
"Xin bệ hạ, thẩm tra lại vụ án của tiền Thái tử!"
Dưới sự dẫn đầu của Trấn Nam Vương và Thế tử Trấn Viễn hầu, màn lật lại vụ án cũ của Thái tử chính thức bắt đầu.
Vân Kiểu ngồi trong viện, uống trà nóng, chợt nghe tin Hoàng đế trượt ngã trên bậc thềm của cung Vị Ương.
Cung Vị Ương, chính là nơi mẫu thân nàng từng ở.
Đúng vậy, chiêu này hiệu quả, nhưng vẫn đầy nguy hiểm.
Hoàng đế dù không còn như thuở tráng niên, nhưng vẫn là thiên tử chí cao vô thượng.
Cái nàng đánh cược, chẳng qua là chút áy náy còn sót lại trong lòng ông ta đối với chuyện xưa.
Một chén trà nóng trôi xuống, trong cung liền truyền chỉ triệu kiến Vân Kiểu.
Ngay sau thánh chỉ, Thẩm Văn Tranh phi ngựa chạy đến, toàn thân vương đầy gió sương, trong đáy mắt ẩn hiện sát khí.
"Nếu nửa canh giờ nàng chưa ra, ta sẽ lật đổ cả bầu trời này."
Vân Kiểu đưa tay phủi nhẹ tuyết đọng giữa chân mày y, giọng dịu dàng trấn an: "Yên tâm, ông ta không thể làm gì ta đâu."
…
Bên trong Dưỡng Tâm Điện, hơi ấm lượn lờ.
Hoàng đế ngồi trên long ỷ, sắc mặt đã lộ rõ bệnh trạng, già nua và tiều tụy.
Kẻ khiến nửa đời trước của nàng phải long đong lận đận, giờ đây đang ở ngay trước mặt.
Nhưng lạ thay, Vân Kiểu lại không hề dấy lên cơn giận dữ mãnh liệt.
Có lẽ bởi so với lần đầu tiên gặp nhau, ông ta đã già yếu đi rất nhiều.
Nàng cúi người hành lễ, giọng điềm tĩnh: "Dân nữ Vân Kiểu, bái kiến bệ hạ."
Dưới lớp tâm cơ đế vương, vẫn ẩn chứa tham vọng vô cùng tận.
Lần đầu tiên đối diện với nó, nàng từng kinh hãi, nhưng vẫn đủ dũng khí giương mũi thương buộc ông ta thừa nhận sai lầm.
Còn hiện tại, nàng có thể đứng trước mặt bậc cửu ngũ chí tôn này mà không hề đổi sắc.
Hoàng đế nâng mắt nhìn nàng, chậm rãi cất giọng: "Vân Kiểu, đó là tên của ngươi sao?"
"Ngươi thật sự rất giống mẫu thân ngươi."
31
Vân Kiểu khẽ cười: "Bệ hạ không phải người đầu tiên nói như vậy."
Hoàng đế cũng bất giác nở nụ cười: "Cách ngươi nói chuyện, cũng rất giống phụ thân ngươi."
Vân Kiểu chưa từng gặp mặt song thân ruột thịt, nàng biết những lời này chẳng qua chỉ là kẻ trước mắt mượn cớ hoài niệm quá khứ.
Giọng Hoàng đế chùng xuống, trầm lạnh: "Trẫm năm xưa cũng từng rong ruổi nửa đời trên chiến trường, cùng phụ thân ngươi xông pha nơi sa trường... Giờ đây, đứa con ngoan của trẫm, Thẩm Văn Tranh, xem như cũng đã giành lại vị trí thuộc về mình."
Vân Kiểu hờ hững phản bác: "Bệ hạ không cảm thấy, chuyện họ làm không phải vì danh lợi, mà là vì nghĩa hay sao?"
"Có lẽ, bệ hạ cũng không hiểu."