Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 31: Chương 31
Là không hiểu nàng, hay là không hiểu thế nào là yêu?
Hắn không biết.
Chỉ là, khi nhìn thấy những vệt nước mắt trên gương mặt nàng, cơn giận dữ hung bạo muốn giết người trong lòng hắn bỗng chốc tan biến, chỉ còn lại một mớ hỗn loạn không sao tháo gỡ.
Như thể có hàng ngàn sợi tơ quấn lấy hắn, kéo căng từng mạch máu, rồi đột ngột thít chặt, tạo nên một nỗi đau sâu thẳm.
Cơn đau này quá mãnh liệt, khiến hắn bất giác buông lỏng tay, thả nàng ra.
Trước mặt người con gái nhỏ bé mà hắn từng không thèm để mắt đến, lần đầu tiên trong đời, Tạ Duẫn Khâm cảm nhận được sự hoang mang vô định.
23
Thì ra, điều Tạ Duẫn Khâm muốn chỉ là để Vân Kiểu trở về bên hắn.
Một Vân Kiểu trọn vẹn, sống động, và cam tâm tình nguyện.
Lần đầu tiên, hắn buông xuống lớp mặt nạ.
Cũng là lần đầu tiên, hắn hạ giọng trước mặt người khác.
"Ta có thể hiểu rồi, Vân Kiểu. Hiện tại, ta nguyện ý đi hiểu."
Nhưng Vân Kiểu bỗng bật cười, lùi lại hai bước, chậm rãi lắc đầu.
"Tạ Duẫn Khâm, ta từng yêu ngài."
"Ngài rõ ràng cũng biết điều đó."
"Nhưng quá muộn rồi."
Vì sao đến tận lúc này, hắn mới nói rằng hắn nguyện ý?
Vì sao đợi đến khi nàng rời đi, hắn mới hối hận?
Vân Kiểu nhìn nam nhân trước mặt, ánh mắt không bi thương cũng chẳng vui mừng.
Thì ra, một người cao ngạo như Tạ Duẫn Khâm, cũng sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy.
Nàng cắn chặt răng, nước mắt đã ngừng rơi, nhưng hốc mắt lại đỏ đến mức tựa như có thể nhỏ ra máu.
Hai năm rời đi, nàng đã suy nghĩ thấu suốt mọi thứ, nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi cảm xúc lúc này.
Nếu không phải vì Tề Uyển Hề gả vào hầu phủ, nàng sẽ không hiểu thế nào là phu thê, thế nào là một đời một đôi.
Nếu không phải vì nàng rời đi, Tạ Duẫn Khâm cũng sẽ chẳng bao giờ nhận ra cảm xúc của chính mình dành cho nàng.
Từ nhỏ, Tạ Duẫn Khâm đã làm con tin ở kinh thành, để sinh tồn giữa sóng gió hiểm nguy, thứ duy nhất hắn học được chính là mưu toan lòng người, cân nhắc lợi ích.
Còn tình yêu? Hắn vốn chẳng buồn để tâm.
Nhưng yêu là một bản năng.
Giống như việc Tạ Duẫn Khâm không tự chủ mà để tâm đến nàng.
Thế nhưng, thứ bản năng này lại không thể chịu nổi sự bào mòn theo thời gian.
Với Tạ Duẫn Khâm, tranh quyền đoạt lợi, lăn lộn nơi kinh thành, thấu hiểu con đường của quyền quý chính là sự bào mòn.
Hắn không xem trọng tình cảm chân thành của nàng, càng không cần đến tình cảm ấy.
Vì thế, với nàng, yêu Tạ Duẫn Khâm cũng chính là một sự bào mòn.
Tựa như tất cả đều đã được định trước, một thế cục vô phương hóa giải.
Nàng không còn yêu hắn nữa.
Nàng không còn yêu hắn nữa.
Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc tại đây.
Nhưng kẻ đứng trên cao lại lần đầu tiên nếm trải mùi vị của hối hận.
Chỉ bởi người từng trong tầm tay nay đã hoàn toàn rời xa.
Trong suốt bảy trăm ngày đêm đằng đẵng, hắn giằng xé trong cơn phẫn nộ không thể lý giải, trong nỗi tương tư mà chính hắn cũng không nhận ra.
Và đến khi chính Vân Kiểu xé toạc vết thương của hắn, nói với hắn rằng: "Ta không thể nào yêu ngài nữa."
Hắn rốt cuộc mới hiểu thế nào là yêu.
Tạ Duẫn Khâm há miệng, nhưng không thể nói ra được nửa lời.
"Đại tiểu thư, có chuyện gì khó khăn sao?"
Có người gọi Vân Kiểu từ bên ngoài.
Cũng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Vân Kiểu nói với Tạ Duẫn Khâm: "Ngài đi đi."
Hai người họ, không thể quay lại như trước nữa.
Tạ Duẫn Khâm thất thểu rời đi, thậm chí không còn tâm trạng chào từ biệt Tô lão gia.
Tô lão gia còn lo sợ, sợ rằng mình đã đắc tội.
Vân Kiểu trấn an: "Thế tử Trấn Viễn hầu vốn bất định thất thường, phụ thân không cần lo lắng."
Tô lão gia thoáng yên tâm hơn đôi chút.
...
Tửu lâu là nơi đông người, lời ra tiếng vào phức tạp, không chỉ là nơi giao thoa của các luồng tin tức mà còn là nơi dễ dàng tạo thế.
Danh vọng của Trấn Nam Vương ngày càng dâng cao, dần dà, dân gian cũng bắt đầu đào lại những lời đồn liên quan đến chuyện của vị Thái tử tiền triều.
"Trấn Nam Vương đương triều vốn là huynh đệ chí tình chí nghĩa với tiền Thái tử, nếu đã như vậy, liệu tiền Thái tử có thực sự là kẻ mưu nghịch?"