Ngô Thiên Tri Xuân Lai
Chương 37: Chương 37
Thẩm Văn Tranh lại khẽ cười, trấn an nàng: "Yên tâm, ta không sao."
Nhưng mùi máu tanh nồng lan ra trong không khí không thể nào lừa được nàng.
Vân Kiểu vừa sốt ruột vừa xót xa đến rơi nước mắt.
Bất chợt, một tiếng trầm đục vang lên, cả hai rơi xuống nước.
Dòng nước xiết cuộn trào, nhấn chìm gần như cả ý thức của nàng, nhưng bàn tay lại được y nắm chặt, không rời dù chỉ một giây.
Tựa như một trái tim từng run rẩy cuối cùng cũng tìm được điểm tựa vững vàng.
Rõ ràng là rơi xuống nước, nhưng Vân Kiểu lại cảm thấy yên lòng.
Bị dòng nước cuốn đi một đoạn dài, hai người rốt cuộc cũng bơi được vào bờ.
Vân Kiểu nhóm lửa, sau đó vội vã kiểm tra vết thương đã bị ngâm nước của Thẩm Văn Tranh.
Không thể lay chuyển được nàng, y đành cởi bỏ bộ y phục ướt sũng.
Tấm lưng rộng lớn của y ngoài những vết thương mới do đá sắc cắt qua, còn chằng chịt những vết sẹo cũ.
Nước mắt Vân Kiểu nóng hổi, từng giọt rơi xuống tấm lưng ấy.
Thẩm Văn Tranh thở dài, chậm rãi nói: "Kiểu nhi, từ khi còn nhỏ, ta đã từng gặp nàng."
Lời này quả thực đã thành công khiến nàng phân tâm: "Gì cơ?"
Y khẽ cười, giọng trầm ấm: "Đó là lần đầu tiên, cũng là duy nhất, nàng tiến cung."
"Nàng tưởng ta là một hạ nhân bị ức hiếp trong cung, còn chỉ cho ta một con đường sáng."
Vân Kiểu hoàn toàn không nhớ gì, có chút sững sờ, bị Thẩm Văn Tranh kéo đến trước mặt.
Dưới ánh trăng hòa cùng ánh lửa, đôi mắt y sáng rực, chậm rãi cất lời.
"Nàng chân thành với ta, ta liền có thể trao cho nàng tất cả."
Vân Kiểu phản ứng có phần chậm chạp: "Tất cả?"
Nàng không dám tin, trong hoàng thất, làm sao có thể có một trái tim chân thành đến thế.
Nhưng nàng lại muốn tin.
Thẩm Văn Tranh nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay đã sớm nóng rực.
"Phải, bao gồm cả trái tim duy nhất của một nam nhân dành cho nữ nhân."
Lời này rõ ràng là những lời tình cảm dễ làm người ta xiêu lòng, thế nhưng Vân Kiểu vẫn không thể kìm nén niềm vui.
Dường như đây là lần đầu tiên trong đời, nàng thật sự cảm nhận được cảm giác tâm ý tương thông.
Nửa đêm, Tạ Duẩn Khâm dẫn người tìm đến, vừa hay bắt gặp cảnh hai người tựa vào nhau ngủ say.
Trái tim hắn như bị xé thành từng mảnh vụn.
Lúc này đây, Tạ Duẩn Khâm dường như cuối cùng cũng hiểu được cảm giác của Vân Kiểu khi rời đi ngày ấy.
Nhìn người mình yêu thương bên cạnh kẻ khác, có lẽ hắn thực sự sẽ hối hận cả đời.
Lại một mùa đông nữa.
Kinh thành vẫn lạnh lẽo như xưa.
Tứ hoàng tử vì sắp đặt ám sát Thẩm Văn Tranh mà bị trục xuất khỏi kinh thành hoàn toàn.
Đại cục đã định, chỉ còn chờ mùa xuân lập trữ.
Nhưng Tô phủ lại chìm trong bầu không khí tang thương.
Tô lão thái thái ngày một yếu dần.
Lang trung nói, bà tuổi đã cao, đại hạn sắp đến.
Đêm xuống, Vân Kiểu túc trực bên giường của bà.
Bà dường như đã mất đi nhận thức, nhưng một cử động bất ngờ của bà lại khiến nàng lập tức tỉnh táo.
Đôi mắt Tô lão thái thái sáng trong, không chút vẩn đục hay yếu ớt.
Vân Kiểu đột nhiên nghĩ đến hai chữ "hồi quang phản chiếu".
Nàng giật mình kinh hãi, hoảng loạn đến mức run rẩy đứng dậy, định gọi người đến.
Nhưng lại bị Tô lão thái thái giữ lại.
Bà vẫn hiền từ như trước, chậm rãi nói: "Vân Kiểu, lại đây, tổ mẫu chỉ muốn nói chuyện với một mình con."
29
Vân Kiểu nén nước mắt, lấy một chiếc gối mềm, giúp Tô lão thái thái tựa vào để ngồi dậy.
Tô lão thái thái nhìn nàng, trong mắt lấp lánh lệ: "Thật ra, Kiểu nhi, con nên gọi ta một tiếng ngoại tổ mẫu."
Toàn thân Vân Kiểu chấn động, chỉ có thể ngây ngốc nhìn bà.
"Mẫu thân của con là con gái út của ta, cũng là người ta yêu thương nhất."
"Con và nó thật sự rất giống nhau, mỗi lần ta nhìn con, cứ như nhìn thấy nó vậy."
Vân Kiểu sững sờ, những lời này chẳng khác nào khiến thế giới của nàng đảo lộn.
Rõ ràng nàng là nữ nhi bị bán đi của Vân gia, tại sao lúc này lại đột nhiên có thêm một người mẹ?
Tô lão thái thái khẽ cười: "Trước khi mẫu thân con rời khỏi nhà, đã khắc một miếng ngọc bội có chữ 'Kiểu'. Trên xương quai xanh của con còn có một vết bớt hình trăng khuyết, đúng không?"