Livestream Xem Bói Chuẩn Không Cần Chỉnh, Chị Đây Giúp Cảnh Sát Phá Án Luôn!!!

Chương 97

Thấy không ít người nói cậu có chứng mộng du, Giang Nam buồn rầu gãi đầu:

“Không thể nào, tôi không có chứng mộng du đâu. Tôi là kiểu người nằm xuống là ngủ như chết, mẹ tôi nói tôi ngủ chẳng khác gì con lợn chết, gọi kiểu gì cũng không tỉnh. Có lúc đêm mưa sấm sét tôi cũng chẳng hay biết, làm gì có chuyện mộng du, lại còn tự trang điểm thành yêu tinh thế này.”

“Vả lại chuyện này đâu chỉ xảy ra một lần — ngày đầu tiên tỉnh dậy là kiểu tóc mái bằng, tóc ngang vai, váy xòe đáng yêu; hôm sau thì tóc dài thẳng mượt, nguyên bộ đồ da đen ngầu như nữ vương; sáng nay lại thành mĩ nữ tóc xoăn bồng bềnh, váy bó sát gợi cảm.

Nè, chính là dáng vẻ mấy người đang thấy đó, váy hở quá nên tôi đổi sang áo phông với quần short rồi.

Mấy hôm trước tôi còn tự tay cắt tóc ban ngày, vậy mà ngủ một giấc tóc lại dài ra như cũ, là tóc thật đấy nhé, không phải đội tóc giả hay gì cả.

Cho dù tôi có mộng du tự trang điểm, cũng không thể chỉ trong một đêm tóc đã dài ra như thế, đúng không?

Còn điều khiến tôi không thể nhịn nổi là... n.g.ự.c còn bị nhét hai cái bánh bao, không biết là cái tên quỷ rỗi hơi nào làm chuyện này nữa, sở thích gì kì dị vậy?

Giả gái thì giả gái, nhưng phụ nữ nhất định phải có n.g.ự.c hả? Không phải cũng có người n.g.ự.c nhỏ đó sao, thậm chí còn phẳng hơn tôi nữa là, sao cứ phải nhét hai cái bánh bao vô cho bằng được?

Cái thời tiết nóng nực thế này, ngủ một đêm dậy bánh bao còn bị mồ hôi làm cho ôi thiu, tôi còn bị rôm sảy luôn rồi đây này.

Streamer à, anh nói xem tình trạng này của tôi có phải bị quỷ nhập rồi không? Mà cái con quỷ này cũng chẳng nghiêm túc gì hết, còn có sở thích hoá trang.”

【Hahahaha, tôi chỉ muốn biết, bánh bao đó cậu có ăn không?】

【Tôi thấy cậu không giống bị quỷ nhập, giống bị đa nhân cách hơn đó.】

【Tại sao phải là bánh bao? Bánh bao chứ không thể là bánh màn thầu à?】

【Người ở trên đúng là thắc mắc đáng yêu thật, tự về nhà thử là biết tại sao liền!】

【Thứ nhất, bánh màn thầu nhỏ, thứ hai dễ vỡ. Nhỡ đâu nó bị vỡ thì người ta tưởng cậu bị rò rỉ gì thì sao?】

【Hai cái người không đứng đắn kia, tiễn ra ngoài dùm cái!】

Mặc dù Giang Nam trang điểm, nhưng lớp trang điểm nhẹ nhàng, tinh tế, Tô Nhiên vẫn có thể nhìn ra vấn đề từ nét mặt của cậu.

“Cậu đúng là bị nhập rồi.”

“Thật á? Vậy thì tốt, không phải chuyện lớn gì. Streamer, cô chắc chắn có cách đuổi cái tên quỷ rỗi hơi đó đi chứ?”

Giang Nam thở phào một hơi, may quá may quá, chỉ là bị quỷ nhập thôi, không phải tâm thần phân liệt. Bắt quỷ với streamer này chắc dễ như ăn bánh.

Hai hôm nay cậu bị dọa muốn chết, sáng nào dậy việc đầu tiên cũng là kiểm tra phía dưới còn nguyên không, sợ tên quỷ hứng chí lên lại biến mình thành thái giám thì toi.

“Có thể.”

Tô Nhiên gật đầu.

Nghe streamer xác nhận, Giang Nam hoàn toàn yên tâm.

“Streamer à, cô không biết đâu, dạo này tôi sợ đến mức không chịu nổi, cứ sợ một sáng tỉnh dậy là thành công công mất.”

Tâm lý được thả lỏng, Giang Nam lảm nhảm ngày càng nhiều:

“Tôi năm nay học năm hai đại học, bị cái tên quỷ c.h.ế.t tiệt đó quấy rầy đến mức mấy hôm nay không dám đến lớp, trốn học nhiều lắm rồi. À đúng rồi, streamer, cái con quỷ đó làm sao bám theo tôi vậy?”

“Vấn đề nằm ở bức tranh kia.”

Tô Nhiên chỉ vào một bức tranh phía sau lưng cậu.

Đây là thư phòng của Giang Nam, trên tường treo mấy bức tranh chữ thư pháp, trong đó có một bức tranh thêu hình hồ ly vô cùng nổi bật.

Kỹ thuật thêu của bức tranh này cực kỳ tinh xảo.

Hồ ly trong tranh toàn thân tuyết trắng, nheo mắt nằm ườn trên mặt đất, hai chân trước lười biếng duỗi ra phía trước, chín cái đuôi như sao trời vờn quanh, ánh mắt quyến rũ như có trăng trong đáy mắt, đẹp đến động lòng người.

Tô Nhiên cảm nhận được trong bức tranh có một tia linh thức còn sót lại của một con cửu vĩ hồ.

Không phải yêu khí, mà là linh khí.

Con cửu vĩ tiên hồ này thậm chí đã tu hành viên mãn rồi.

 

Hồ ly tu luyện, cứ mỗi trăm năm phải độ kiếp một lần, nếu độ kiếp thành công thì sẽ mọc thêm một cái đuôi. Phải tu hành năm trăm năm mới hóa thành hình người, cho đến khi có đủ chín cái đuôi thì xem như tu thành tiên.

Tu được tám đuôi đã là cực kỳ khó khăn, chín đuôi thì lại càng hiếm như sao buổi sớm.

Muốn thành cửu vĩ hồ, con hồ tám đuôi phải vượt qua một cửa ải khó nhất do trời định.

Đó là — nó phải tìm một con người, giúp người đó hoàn thành một nguyện vọng. Nguyện vọng ấy chỉ cần không trái thiên đạo, hồ ly đều có thể làm được.

Mà cái giá phải trả là — hy sinh một cái đuôi. Dù nguyện vọng có thành hay không, cái đuôi đó vẫn mất.

Khi ấy nó chỉ còn lại bảy đuôi, muốn tu lại đuôi thứ tám phải mất thêm một trăm năm tu hành, rồi lại đi tìm người, lại thực hiện nghi lễ như trước… cho đến khi gặp được người có thể ước nguyện khiến nó mọc được cái đuôi thứ chín — thì nó mới có thể trở thành cửu vĩ hồ.

Nhưng con người thường ích kỷ, ai lại chịu từ bỏ lợi ích của mình chỉ để giúp hồ ly thành tiên? Cho nên đường tu hành ấy quả thực gian nan vô cùng.

Số hồ ly thật sự tu được chín đuôi, có thể đếm trên đầu ngón tay.

“Cô nói là bức này à?” Giang Nam đứng dậy đi tới bên tường, chỉ vào bức tranh thêu kia.

“Phải, chính là nó.”

“À, bức này là đồ gia truyền nhà tôi đó, có phải nhìn đẹp lắm không… Khoan đã, streamer cô nói bức tranh này có vấn đề? Con hồ ly trong tranh không phải là sống lại rồi chứ?”

Giang Nam đang nói thì chợt nhận ra vấn đề, sợ đến trắng bệch mặt mày, hoảng hốt nhìn Tô Nhiên.

“Không thể gọi là sống lại, nhưng cũng gần như thế. Lông trên hồ ly trong tranh này là lông thật của hồ ly, còn lưu lại một tia linh thức của bạch hồ.”

“Cái... gì?!”

Giang Nam giật lùi mấy bước, hoảng sợ nhìn chằm chằm bức tranh trên tường, sợ con hồ ly kia phút chốc sẽ nhảy ra cắn mình.

Tô Nhiên nhìn con hồ ly trong tranh, mỉm cười:

“Cửu vĩ hồ tiên, hay là ra đây trò chuyện một chút?”

Ngay giây sau đó, mắt của bạch hồ trong tranh đột nhiên động đậy, nhìn về phía màn hình máy tính — nơi có hình ảnh của Tô Nhiên — mắt hồ ly nhướng lên.

“Ô, thì ra là một vị thiên sư à. Nể mặt ngươi vừa mắt ta, bản tiên sẽ nói chuyện với ngươi một chút.”

Kèm theo giọng nói kiều mị lười biếng, hồ ly trong tranh đứng dậy, vươn vai uể oải, sau đó nhảy khỏi bức tranh, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, chín cái đuôi uốn lượn mềm mại, mỗi một chiếc đều mang theo linh khí dồi dào.

Trà Đá Dịch Quán

Nó ngẩng đầu nhìn Giang Nam một cái.

Ừm ~ góc nhìn này không đúng lắm.

Một nhóc con loài người, có gì đáng để nó phải ngước nhìn?

“Ngươi, ngồi xổm xuống.”

Giang Nam há hốc miệng nhìn bạch hồ mở miệng nói chuyện, ngẩn ngơ làm theo.

Giờ phút này cậu đã hoàn toàn bị vẻ đẹp của hồ ly làm cho choáng ngợp, sợ hãi gì cũng quên sạch.

【Hồ ly đẹp quá, cậu có bán bức tranh không? Tôi ra giá một tỷ! Nếu cậu đồng ý, xin hãy chờ tôi ba đời sau tôi nhất định dành dụm đủ tiền!】

【Oa oa oa, cửu vĩ hồ kìa! Là cửu vĩ thật kìa! Đẹp quá đi mất!】

【Trời ơi, đáng yêu quá, lông xù mềm, tui muốn ôm về nuôi quá!】

【Người miền Nam: Dễ thương ghê, ôm một cái nha. Người Đông Bắc: Cung kính chào Hồ Tam Thái Nãi Nãi!】

【Tui cũng thích hồ ly lắm, đặc biệt là mấy con thành tinh. Mấy năm trước nuôi một con hồ ly tinh, sau bị vợ phát hiện, giờ không dám nuôi nữa…】

Sau khi Giang Nam ngồi xổm xuống, bạch hồ càng thấy khó chịu.

Nó nhíu mày — cái góc nhìn này, cái tư thế này… sao giống như đang chọc chó vậy?

Cảm giác này không ổn chút nào!

Nó không thích!

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận