Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 15: Ngoại truyện Tạ Mân (2)
“Có, Tào đại nhân trong lòng có bá tánh, tự xin ở lại Hoạt Châu cứu tế.”
Lý Chiêu cười lạnh một tiếng: “Hắn thật là trời quang trăng sáng.”
Hắn đặt tổ yến trên tay xuống, kéo ta ngồi xuống bên cạnh, chính mình cầm lấy bút.
“Uống xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi, thiệp mời để ta viết. Tiệc trà ngày mai, ta sẽ chống đỡ cho ngươi!”
Giọng nói của Lý Chiêu rất trong trẻo, lại mềm đến nỗi muốn hoà tan trong ánh nến.
Ta ngước mắt nhìn, đúng lúc nhìn vào đôi mắt sáng quắc của hắn.
Trong phút chốc, ta nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn.
5.
Tiệc trà hôm ấy, đình thuỷ tạ của phủ Tam Hoàng tử tràn đầy mùi hương thơm ngát.
Ta ngồi quỳ ở chủ vị pha trà, trên sân khấu kịch đang diễn một vở kịch về lũ lụt mà ta vừa viết.
Các nữ quyến ngồi đó đều che mặt lau nước mắt.
Sau khi vỡ diễn kết thúc, bắt đầu buổi bán hàng từ thiện.
“Nghe nói Tam Hoàng phi đàn rất hay.” Bình Dương công chúa bị Lý Chiêu mời đến thưởng thức chuỗi ngọc phỉ thuý, chợt làm khó.
“Hôm nay bán hàng từ thiện, sao không đánh đàn trợ hứng?”
Các phu nhân ngồi ở đó cười trộm, ta rũ mắt nhìn Tiêu Vĩ Cầm trên bàn.
Trong việc liên hệ nhân mạch, nếu có thể kiếm bạc, việc gì phải quan tâm đến thân phận hay thể diện.
“Coong…”
Tiếng cung thương, tiếng đàn mang theo sóng dữ Hoàng Hà vỗ bờ, vòng ngọc trên cổ tay cũng theo tiếng đàn chấn động mà muốn vỡ.
Kết thúc khúc nhạc, tất cả mọi người ngồi đây đều ngạc nhiên.
Lý Chiêu vỗ Tay phá vỡ dư âm: “Khúc này đáng giá vạn kim!”
Các quý phụ nhìn nhau, Bình Dương đột nhiên đứng dậy, duỗi tay xoa Tiêu Vĩ Cầm huyền.
“Không cao ngạo không nóng nảy, khí khái trác tuyệt.”
“Đàn này vạn lượng, bổn cung mua!”
Thuỷ tạ thoáng chốc tĩnh mịch, tì nữ tay cầm thiếp màu đen, dưới ngòi bút không ngừng.
Phu nhân các nhà nhìn trộm, trên bìa bất ngờ viết ba chữ to “Thiếp công đức”
Ta nhìn về phía Lý Chiêu, thấy hắn đang yên lặng nhìn ta, mặt mày đầy ý cười.
Trong lòng chấn động, trong khoảnh khắc chợt bừng tỉnh.
Bình Dương công chúa, nhìn thì giống như là làm khó, thật ra là áp chế đám đông.
Tì nữ dừng bút, gã sai vặt nhận lấy thiếp công đức, lớn tiếng kêu to.
“Bình Dương công chúa quyên bạc từ thiện một vạn lượng!”
Ta đứng dậy, tự mình xuống dưới, hành lễ với Bình Dương công chúa, ngược lại nói với nữ quyến các phủ:
“Điện hạ nhà ta nghe tin bá tánh Hoạt Châu khốn khổ, cả đêm khó ngủ.”
“Hôm nay nhân dịp bán hàng từ thiện, Điện hạ đã nguyện dùng thiếp công đức này cầu ân chỉ với kim thượng, đưa danh sách này dán trên thành lầu, khiến cho bá tánh toàn thiên hạ chiêm ngưỡng ca tụng.”
Việc giao tế trong hậu trạch cũng là một phần khác của quan trường.
Vàng bạc châu báu quan trọng, nhưng thể diện của đại nhân nhà mình còn quan trọng hơn.
Nói đến dân tâm, người làm vợ không thể để phu quân của mình kém người khác được.
Ngọn lửa đua đòi đã bốc lên.
Khi giá dần dần được tăng cao, ta theo bản năng nhìn về phía Lý Chiêu bên cạnh, lại bị hắn bắt được.
Hắn cười tươi rực rỡ, đột nhiên nắm lấy tay ta, hơi thở ấm áp phả vào bên tai.
“Vừa rồi ngươi nói là… điện hạ nhà ta?”
Lời nói tầm thường, vừa qua miệng của hắn, lại trở thành mờ ám ướt át.
Cổ họng ta bỗng dưng căng thẳng.
6.
Bán hàng từ thiện thu hoạch rất nhiều.
Canh ba giờ Dậu, Lý Chiêu vượt qua mưa gió hồi phủ, vạt áo bào dính bùn.
Ta đang lật xem Sổ Công Đức, hạch toán một lần cuối cùng.
Chợt cảm thấy sự lạnh lẽo ướt át tới gần, ngẩng đầu thì thấy Lý Chiêu đi vào, trong mắt đỏ rực.
“Nghe hạ nhân nói, ngươi muốn đích thân áp giải ngân lượng đi tới Hoạt Châu?”
Ta gật đầu: “Sau thiên tai sợ có dịch bệnh, gần đây mưa nhiều lại càng dễ sinh bệnh dịch tả, ta không yên tâm.”
Ta tinh thông y lý, có lẽ có thể giúp đỡ.
Lý Chiêu cướp lấy sổ sách trong tay ta, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
“Ngươi là vì Tào Hành Tri mà làm tới mức này sao?”
Ta giật mình.
Không ngờ là hành động của ta, ở trong mắt hắn, lại là vì Tào Hành Tri.
Nhưng rõ ràng Tào Hành Tri là “người trong lòng” của ta, lúc này nếu nói là không có, lại càng là giấu đầu lòi đuôi.
Ta nhìn hắn, trong khoảnh khắc không thể nói nên lời
Lý Chiêu chỉ hơi chau mày nhìn ta, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ khiến cho ta giật mình.
Ngực hắn phập phồng kịch liệt, đột nhiên cúi người, nhốt ta trong ghế bành.
Bàn tay quen cầm đao kiếm kia xoa sau cổ ta, sức lực mạnh đến nỗi làm ta đau.
Giống như nhẫn nại đến tận cùng, chợt bùng nổ.
Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.
“Ngươi là phu nhân của ta, ta không cho phép!”
Trong khoảnh khắc, ấm áp bao trùm, môi răng tương tác, nụ hôn vừa hung dữ lại vừa lộn xộn.
Ta che lại, mặc kệ hắn cạy răng của ta, tiến quân thần tốc.
Tiếng tim đập rõ ràng như tiếng trống, năm ngón tay duỗi ở vạt áo của Lý Chiêu, ta định đẩy ra, nhưng run rẩy, thế nào cũng không có sức lực.