Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai
Chương 12: Chương 12
29.
Thấy sắc mặt của Hoàng Đế thay đổi mấy lần, trong lòng ta nặng nề, lạnh lùng mà quét mắt nhìn Nhị hoàng tử.
Đồ Hồ Ly xấu xa này, bên ngoài thì phụ hoạ, thật ra lại mượn chuyện Lữ Võ lâm triều để nhắc nhở Hoàng Đế.
“Lời này của Nhị điện hạ là giải thích thế nào?” Đột nhiên một giọng nam nghiêm túc đứng đắn truyền ra.”
Ta ngẩng mặt lên nhìn, thấy Tào Hành Tri bước ra khỏi hàng: “Tại hạ quan lại nghe ra lời bao biện trong tối ngoài sáng, mượn hoạ Lữ Võ để nói chuyện.”
Nhị hoàng tử hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, rõ ràng là không dự đoán được có người dám vạch trần rõ ràng như vậy
Tào Hành Tri đứng thẳng lưng trước tiền điện, giọng nói trong sáng, giống như vàng đá đập vào nhau.
“Hán Cao Tổ chém rắn khởi nghĩa, Minh Thái Tổ xưng đế nơi lùm cỏ, có ai không phải là kiêu hùng thời loạn?”
“Nhưng khi sách sử khen ngợi triều đại trị vì của Văn Cảnh, Vĩnh Nhạc, có ai nhắc đến hai chữ “tạo phản” không?”
“Đường Thái Tông giết anh ở Huyền Vũ Môn, không ảnh hưởng tới trời yên biển lặng của Trịnh Quán, có thể thấy được thịnh thế hưng suy, hoạ phúc không bao giờ ở nam hay nữ, mà ở lòng người!”
Nhị Hoàng tử sắc mặt xanh mét: “Ngươi đây là đang cãi chày cãi cối (1)!”
((1) Nguyên văn là cưỡng từ đoạt lý, tương đương với thành ngữ TV là cãi chày cãi cối, cả vú lấp miệng em, già mồm át lẽ phải…)
Tào Hành Tri bình tĩnh nói: “Cái gọi là quân quân thần thần, cha cha con con, mặc dù trang bị thêm khoa thi dành cho nữ, tất cả những người vào triều làm quan đều là thần.”
“Điện hạ dùng chuyện Lữ Võ lâm triều để kích động, chẳng lẽ là muốn châm chọc bệ hạ vô năng?”
“Tào Hành Tri! Ngươi!”
Nhị hoàng tử vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối không có ý này!”
Tào Hành Tri chuyển về phía long ỷ, dập đầu thật mạnh: “Năm Kiến Khang thứ hai mươi mốt, hoạ lớn của Hắc Vân Trại ở Di Châu đã khiến cho thần không ngủ yên.
“Đạo nam nhi và nữ tử trong triều, vốn là khó có thể giải quyết triệt để. Vụ án Di Châu thấy mầm biết cây, tình tiết vụ án có rất nhiều, lại có bao nhiêu bá tánh vì thế mà chết oan.”
Thần cùng với Tạ đại nhân cùng tấu, khẩn cầu bệ hạ tăng thêm khoa thi dành cho nữ, chấp nhận phụ nữ vào triều làm quan!”
“Nhi thần tán thành.”
Tam Hoàng tử mặc chiếc quan phục màu đen lướt qua cung trụ màu son, tay hắn cầm ngọc bài quỳ gối bên cạnh Tào Hành Tri.
“Khi Hoạt Châu lũ lụt, nhi thần tận mắt nhìn thấy, sách trị thuỷ của Hứa Vân Nương hậy sinh khả uý, Bùi Lệnh Dung với đạo thương nhân vượt qua những quan lại của Bộ Hộ, Khương Vấn Kinh y thuật lại càng vượt qua các y quan.”
“Nếu thân phận nữ nhân lại là mai một những tài năng này, quả thật là tiếc nuối của Đại Chu!”
Ta mở mắt nhìn hắn, thoáng kinh ngạc, thật sự không đoán được “em rể” này của ta lại chịu giúp ta như thế.
30.
Cha ta chậm chạp xuất hiện: “Thần tán thành!”
Có người đi đầu, không ít đại thần trong đám triều thần cũng bước ra khỏi hàng tán thành.
“Nhi thần tán thành!”
Bình Dương công chúa mặc cung trang màu đỏ, ngẩng đầu đi vào đại điện, bộ diêu vàng rực rỡ chói mắt trong ánh nắng ban mai.
Hoa mẫu đơn dừng chân ở bên cạnh ta, Bình Dương công chúa ném bỏ trâm cài trên tóc và vòng vàng xuống, giương giọng: “Nếu nói nữ nhân không được trọng dụng, vậy thì để nhi thần làm nữ học sinh đầu tiên của Đại Chu.”
“Xin phụ hoàng để nhi thần và Hoàng huynh cùng nhập cống sinh ở Quốc Tử Giám, đến kỳ thi đình mùa thu sẽ thấy kết cục!”
Ta nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn nàng một cái, dáng người thẳng tắp!
Ngược lại,nhìn quan viên lớn nhỏ quỳ đầy đất, bỗng nhiên ta nhớ tới câu nói trước kia: “Ngươi có đồng ý nhập phủ công chúa không?”
Những người này, có lẽ phần lớn đều giống như ta, được công chúa điện hạ hạ mình mời chào, bái phục trước khí phái đó.
Ta lại không tự giác nghĩ lại lần đầu gặp nàng, nàng lớn giọng nói: “Thường nghe người ta nói, Đại Chu tổng công một thạch, Tạ Vọng Khung độc chiếm tám đấu.”
Tự nhiên mà thêm một chút cảm xúc không phục.
Hoá ra không phải là vừa gặp đã thương, mà là trong lòng nàng có chí hướng, không cam lòng chịu thua người khác.
Ta bật cười không tiếng động.
Hoàng Đế tay nắm long ỷ càng ngày càng chặt, ánh mắt xẹt qua nửa điện thần tử đang quỳ, cuối cùng dừng lại trên người Bình Dương công chúa.
…
Năm Kiến Khang thứ 31, Hoàng Đế đã hạ chỉ, trang bị thêm khoa thi dành cho nữ, để nữ nhân có thể vào Quốc Tử Giám học tập lục nghệ.
Sau khi tan triều, ta đuổi theo Bình Dương công chúa đang ngẩng đầu mà bước, hành lễ thật sâu với nàng.
“Hạ quan đã từng lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, sau này tất tự mình tới cửa, thỉnh tội với công chúa điện hạ.”
Bình Dương công chúa hừ cười một tiếng.
“Tạ đại nhân, bổn cung không nói đùa với ngươi. Nếu ngươi lập tức đổi ý, muốn làm phò mã cũng chưa muộn.”
Sống lưng ta cứng đờ, lại vội vàng hành lẽ, “Hạ quan nhớ ra còn có chính vụ chưa xong, cáo từ!”