Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 1: Chương 1

Mười tám năm trước, vào ngày mẹ ta sinh long phượng thai, một đạo sĩ vân du tới đây, chỉ vào đứa trẻ nằm trong lòng ngực cha ta nói: “Tương lai của người này, bước thẳng tới thanh vân, không thể hạn lượng”

Cha ta trợn mắt, nhìn hắn, lại nhìn ta, xốc tã lót lên thì giận dữ, gọi người đuổi đánh đạo sĩ ra ngoài.

“Tiên sư nhà ngươi, cm nhà ngươi, đây là con gái ta!”

Mười tám năm sau, trước đêm ta xuất giá, gặp gỡ huynh trưởng ở từ đường.

Ta nắm chặt khăn voan đỏ thẫm, tay hắn cầm tin chiến thắng hội nguyên, hai mặt nhìn nhau

Ta hỏi: “Có đổi không?”

Hắn đáp: “Đổi!”

Ánh mặt trời sáng ngời, ta bước lên điện thi đình, hắn gả vào nhà cao cửa rộng.

1.

Tên ta là Tạ Linh, con gái của Công Bộ Thị lang Tạ Tùng Niên.

Ta có một vị huynh trưởng, cùng một thai song sinh với ta, thân hình không khác nhau là bao, mà diện mạo cũng không khác nhau mấy.

Nhưng huynh trưởng từ nhỏ dịu dàng như ngọc, yêu thích cầm kỳ thi hoạ, mà ta lại bộc lộ tài năng, si mê kinh sử tử tập.

Năm mười tuổi.

Ta viết một thiên sách luận thay cho huynh trưởng, một đám văn sinh kinh vi thiên nhân.

Huynh trưởng thay ta thêu một bức Sơn Hải Đồ, khuê tú khắp kinh thành tự xấu hổ không bằng.

Kể từ đây, hai đứa con của Tạ gia danh chấn kinh thành.

Uhm, hai người chúng ta đổi thân phận cho nhau.

Năm mười tám tuổi, ta cầm khăn voan đỏ thẫm, quỳ gối từ đường đếm canh.

Cha ta sai người khoá cửa, hùng hùng hổ hổ.

“Ngày xưa làm ầm ĩ thì thôi đi, lúc này là Tam Hoàng Tử tự mình cầu hôn, thánh chỉ đã hạ xuống rồi. Tạ Linh, ngày mai con dù muốn hay không thì cũng phải gả.”

Tiếng mắng ngừng lại, vào canh ba.

“Ầm…”

Cửa sổ đột nhiên đẩy ra, ánh trăng cùng với áo bào trắng cùng buông xuống, khuôn mặt giống ta vô cùng chợt xuyên qua mi mắt, không thể phân biệt.

Tạ Mân thả một cái ghế nhỏ vào trong, chậm rãi mở cửa sổ chui vào.

Ta ngồi trên mặt đất, hai ngón tay kẹp lấy khăn voan đỏ thẫm, quơ quơ.

“Tạ Vọng Khung, chọc nợ phong lưu ở đâu?”

Tạ Mân cầm lấy cái đệm hương bồ, ngồi quỳ xuống dưới, đôi tay đưa ra chiến thắng hội nguyên trong tay, giọng nói nhẹ nhàng.

“Còn muội, phong quang như thế, ngày mai thi đình, ta phải chống đỡ làm sao?”

Dấu phê đỏ tươi ướt át trên ngọc bản, ta im lặng một lát.

“Lần này… còn đổi nữa không?”

Hắn nhẹ nhàng rũ mắt, chậm rãi vặn chặt một góc khăn voan.

“Đổi”

Lặng im thật lâu sau, ta lăn lông lốc bò dậy, giọng trầm xuống: “Muội muội ngoan, ca ca trang điểm cho muội!”

2.

Đến giờ Thìn canh ba, thái giám ngự tiền giũ ra lụa vàng.

“Người cổ đại coi trọng nông nghiệp, hạn chế thông thương, hiện nay thuỷ vận đã phát triển, lấy gì để cân bằng?”

Khắp điện vang lên tiếng nghiên mực.

Trong nháy mắt, ta giống như nghe thấy tiếng nhạc hỉ phía ngoài tường cung.

Mặc ảnh đong đưa, ta đột nhiên nhớ tới tháng trước đã chứng kiến ở bến tàu Thông Châu: “Thuyền chở hàng chứa đầy hàng thêu Tô Châu lại không có lương thực để chở, kiệu phu ngồi xổm ở trong một đống bao tải gặp bánh bao lạnh không nhân.”

Khi hoàn hồn trở lại, ta nâng cổ tay viết xuống:

“Sơn Hải đều lợi”

“Thanh Châu nghi muối, Kinh Dương thiện ti, phi thương bất năng thông kỳ hữu vô” (Thanh Châu giỏi sản xuất muối, Kinh Dương giỏi sản xuất tơ lụatơ, không có thương nhân thì không thể trao đổi)

Đầu bút lông lại nhanh hơn.

“Tây Bắc hạn điền mẫu sản bất quá tam đấu, nhược cấm miên phưởng hành thương, tắc dân thất tuế nhập” (Ruộng ở tây bắc một mẫu sản xuất không quá ba đấu, nếu cấm việc buôn bán và dệt bông, dân sẽ không có nguồn thu nhập)

“Giang Nam ngư mễ phong nhiêu, nhiên vô thương đội vận lương, ngộ tai tắc thập thất cửu không” (Giang Nam gạo cá phì nhiêu, nếu không có thương đội buôn bán chở lương thực, nếu gặp thiên tai sẽ mất chín phần mười.”

….

Buổi chiều xế bóng, tiếng bước chân của Tư Lễ Giám thu quyển tới gần.

Ta viết một câu cuối cùng.

“Thí như y giả trị tý, phi độc châm thạch khả giải, tu thông huyết mạch nhĩ” (Ví dụ như, khi y giả trị bệnh thấp khớp, không chỉ dùng cách châm cứu, còn cần phải khai thông huyết mạch)

Chợt có tiếng gió xuyên qua điện, bay một bản nháp trên bàn của ta tới trước ngự giai.”

Ánh mắt cũng đi theo, lại thấy Hoàng Đế giơ tay lên muốn tìm thái giám, cúi người nhìn kỹ trang bản thảo kia: “Lương thực vận chuyển bằng đường thuỷ có thể giảm chi phí.” 

Ta giật mình trong lòng, lồng ngực đột nhiên nổi lên một cảm giác khô nóng.

Khát vọng trong đời, lần đầu tiên đến tai thiên tử, lại là dùng cách này.

“Tạ Mân…”

Khi trâm kim thoa áp lên mũ, Hoàng Đế đã đọc lên cái tên này, nhẹ giọng cân nhắc.

Ta tên là Tạ Mân.

Ở Đại Chu, nữ nhân không được làm quan.

Kể từ bây giờ, ta chỉ có thể mang tên Tạ Mân.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận