Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 726: Chương 726

[Úi chà, lại có plot twist! Không lẽ cả nhà này đều là người ác sao?]

[Đúng là drama nhà giàu! Quá đặc sắc luôn.]

[Tôi không có tiền nhưng ít ra cũng không bị cuốn vào mấy chuyện đau đầu kiểu này! bushiii~]

Đối mặt với sự phủ nhận và oán trách từ em trai, “Nước tĩnh chảy sâu” không kìm được mà bật cười, tiếng cười chất chứa sự cay đắng và giận dữ.

“Mày còn có mặt mũi để nói à?” – anh quát, ánh mắt đầy thất vọng nhìn em trai. “Trước kia khi bố giao công ty cho mày quản lý, chỉ mới một tháng mà mày đã làm lỗ năm triệu! Nếu không phải bố phát hiện và ra tay kịp thời, cái công ty đó đã sớm bị mày phá tan tành rồi!”

“Mày không có năng lực nên không giành được công ty một cách đường đường chính chính, giờ lại phải dùng tới thủ đoạn hèn hạ như thế này? Không có năng lực thì nên biết chấp nhận, đừng giở trò dơ bẩn!”

Giọng anh nghẹn lại, nỗi đau trong mắt càng lúc càng hiện rõ:
“Bố mẹ đã cực khổ nuôi mày khôn lớn đến từng này… Cho dù mày không hài lòng với cách chia tài sản, cũng không nên xuống tay hại cả mẹ ruột của mình. Mày có biết bệnh Alzheimer cuối cùng sẽ dẫn tới cái gì không? Là chết đấy! Là cái chết, mày hiểu không? Hổ dữ còn không ăn thịt con, còn mày thì sao? Mày lại muốn đẩy mẹ tới chỗ chết!”

Anh nghiến răng, gần như gào lên trong nỗi tuyệt vọng:
“Tao hối hận… Tao thật sự hối hận vì đã có một đứa em trai như mày. Tao tin chắc mẹ cũng sẽ hối hận vì đã sinh ra một đứa con khốn nạn như mày!”

“Từ hôm nay trở đi, tao không có đứa em trai nào tên là Đỗ Văn Kiệt nữa! Cũng đừng mơ còn được gặp lại mẹ! Cút đi!!!”

Nói xong, “Nước tĩnh chảy sâu” đưa tay che lấy màn hình, giọng nghẹn lại trong nỗi đau:

“Người ta thường nói chuyện nhà không nên phơi bày ra ngoài, nhưng hôm nay… tôi thực sự xin lỗi mọi người, để các vị phải chê cười rồi.”

Hình ảnh trên màn hình lắc lư rồi tắt ngấm, micro cũng bị anh tắt đi.

Mặc dù khán giả không thể biết chuyện sau đó sẽ ra sao, nhưng họ có thể hình dung được rằng Đỗ Văn Kiệt chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tay. Mối bất hòa giữa hai anh em sẽ còn tiếp tục, càng lúc càng căng thẳng, thậm chí không còn lối thoát.

Bão bình luận lại tiếp tục bùng nổ sau một phút sững sờ:

[Trời ơi… Drama bùng nổ thật rồi!]

[Chỉ vì một ít tài sản mà anh em ruột trở mặt đến mức này sao?]

[Có gì lạ đâu… Mấy chuyện như vậy trong đời thật thiếu gì? Chỉ cần dính tới tiền bạc, không thiếu anh em trở mặt, tình thân tan vỡ…]

[Haiz… Người mẹ ấy mới thật sự đáng thương. Tôi nghĩ thà bà ấy cứ sống trong quên lãng còn hơn phải chứng kiến sự tàn nhẫn này.]

Kỷ Hòa không nói gì thêm. Cô chỉ là người đưa ra kết quả bói toán, không có quyền và cũng không có ý định bình luận đúng sai hay đánh giá hành động của người khác.

Một lúc sau, cô mở mic kết nối với người tiếp theo. ID của người đó là “Lộc Minh u u”.

Cái tên nghe có vẻ như người làm trong ngành văn hóa nghệ thuật, nhưng khi hình ảnh hiển thị, mọi người thấy hiện lên một người đàn ông da ngăm đen, nói chuyện bằng giọng địa phương rất nặng, ăn mặc đơn giản, trên đầu còn đội một chiếc nón bảo hộ của công trường.

Anh gãi đầu, có vẻ hơi ngại ngùng:
“Cô Kỷ Hòa à, tui là quản đốc ở đội thi công, gần đây bên tui đang gặp phải mấy chuyện... kỳ lạ lắm.”

“Chúng tui đang phá dỡ một khu chung cư cũ, chỗ đó sau này sẽ xây đường thương mại, nói thật là rất tiềm năng, chắc chắn sau này sẽ đông đúc, làm ăn phát đạt lắm!”

“Trước khi khởi công, tụi tui cũng đã bàn bạc kỹ lưỡng với các hộ dân rồi, ai cũng đồng ý, không có ai phản đối gì hết. Nhưng lạ lắm, sau đó lại xảy ra mấy chuyện... khó giải thích.”

Nói đến đây, Lộc Minh u u rùng mình một cái, rồi hạ giọng kể tiếp:

“Hồi tuần trước, có một chị làm tạp vụ để quên túi đồ ở công trường, tối muộn mới quay lại lấy. Chưa kịp vào tới cổng công trình thì chị ấy nghe thấy tiếng khóc rấm rứt, ai oán lắm. Giống như tiếng của một người phụ nữ… khóc mãi không dừng.”

“Chưa hết đâu! Ban ngày còn xảy ra chuyện nữa kìa. Hôm đó tụi tui còn đang đứng nói chuyện chuẩn bị làm lễ khởi công, thì đột nhiên thấy trên bức tường xi măng hiện ra một đống dấu tay máu, chi chít như có cái gì đó đang bò qua vậy…”

“Ngay giữa bức tường còn có một chữ máu thật to viết rõ ràng: ‘Mấy người đều sẽ chết!’

Lời kể của Lộc Minh khiến khán giả trong buổi phát sóng nổi hết da gà.

[Trời đất ơi! Nghe xong rợn cả sống lưng…]

[Tôi từng nghe nhiều chuyện kỳ quái ở mấy công trình xây dựng rồi. Có người nói lúc thi công dễ đào trúng mấy thứ không sạch sẽ, thậm chí còn đào được cả quan tài nữa cơ!]

[Chuẩn luôn. Người làm nghề phá dỡ thường phải có "mệnh cứng", không thì không chịu nổi đâu…]

Lộc Minh u u tiếp tục với giọng trầm thấp:

“Thật ra bình thường tôi cũng gan lắm, không dễ gì mà sợ hãi đâu… Nhưng lý do khiến tôi quyết định tìm tới chủ kênh là vì một chuyện khác…”

Anh ấy hít một hơi rồi kể tiếp:

“Hôm đó, mấy anh em tạp vụ bọn tôi vừa tan ca, thay đồ xong thì ngồi tụ tập dưới đất, vừa nghỉ ngơi vừa tám chuyện cho vui. Đang nói chuyện thì có một ông thầy bói đi ngang qua. Ổng liếc nhìn chúng tôi một cái rồi hỏi: ‘Các cậu làm công trình phá dỡ đúng không?’”

“Ban đầu tôi cũng chẳng tin gì mấy ông bói dạo kiểu đó đâu, nhưng ổng chỉ mới nhìn sơ qua đã nói trúng nghề nghiệp của chúng tôi, làm tôi bắt đầu thấy ông ta có chút bản lĩnh.”

“Tôi nhớ tới mấy chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở công trường mấy hôm trước, nên liền tiện miệng hỏi thử xem ông ta có nhìn ra điều gì bất thường không.”

“Không ngờ, ông ta cau mày, nói rằng giữa ấn đường của tụi tôi có khí đen lượn lờ, đó là dấu hiệu bị âm khí bám theo, nếu không sớm hóa giải thì sẽ có người gặp chuyện không lành, thậm chí là mất mạng.”

Khi nói tới đây, giọng Lộc Minh u u hơi nghẹn lại, đặc biệt lúc anh ấy căng thẳng thì cách xưng hô từ “tôi” chuyển thành “tui”, nghe lại càng chân thật và gần gũi.

“Tui nghe xong thì hoảng lắm! Liền hỏi ông ấy giờ phải làm sao. Ổng bảo rằng chỗ công trình tụi tui đang thi công có ma quỷ quấy phá, không cho phá dỡ. Nếu vẫn cố làm tiếp thì sẽ gặp họa sát thân.”

“Nhưng mà lúc đó bọn tui rơi vào thế khó… Cái công trình này tụi tui tranh giành dữ lắm mới giành được, sao có thể bỏ ngang dễ dàng như vậy chứ? Hơn nữa, nếu tụi tui không làm thì cũng sẽ có công ty khác vào làm thôi. Ai cũng thiếu tiền, nên sau khi bàn bạc thì tụi tui quyết định tiếp tục thi công.”

“Không ngờ... Cũng có thể là vì tụi tui không tin chuyện ma quỷ, cho nên mới bị báo ứng…”

Lộc Minh u u thở dài, rồi bắt đầu kể lại chuyện xảy ra vào cái đêm định mệnh ấy.

Kể từ khi có thông báo phá dỡ, phần lớn các hộ dân trong khu chung cư đã dọn đi hết. Đám công nhân như họ thì tạm chiếm một tầng, dùng những căn phòng trống còn sót lại làm chỗ nghỉ sau giờ làm.

Đa phần đồ đạc trong nhà đã được mang đi, chỉ còn những căn phòng trơ trọi, trống rỗng. Nhưng với họ thì chỉ cần có chỗ nghỉ chân là được rồi. Có nước để rửa ráy, có chỗ nằm là quý lắm.

Mỗi ngày, bọn họ ăn cơm hộp đặt từ công trường, nhưng phải tự bỏ tiền ra mua, mười đồng một phần.

Có một bác công nhân lớn tuổi tên là lão Nghiêm. Vì tiết kiệm, bác ấy không bao giờ mua cơm hộp, ngày nào cũng mang đồ ăn theo rồi tự nấu bằng ấm siêu tốc trong phòng.

Hôm đó, như thường lệ, lão Nghiêm mang rau ra rửa ở bồn nước. Vòi nước vẫn chảy mạnh bình thường. Nhưng khi đang rửa rau, bác ấy bỗng sững lại—vì thấy có thứ gì đó trôi nổi trên đám rau.

Là… một sợi tóc dài.

Tóc? Nhưng trong công trường này toàn là đàn ông, lấy đâu ra tóc dài?

Lão Nghiêm cau mày, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Bác ấy tiện tay nhặt sợi tóc vứt vào thùng rác, rồi vừa lau tay vào tạp dề vừa bước ra ngoài khi có người gọi cửa.

Nồi canh thịt trên bếp vẫn đang sôi sùng sục.

Một lúc sau, lão Nghiêm quay về phòng, đi theo sau là Lộc Minh u u.

Mùi thịt thơm ngào ngạt lan khắp căn phòng xi măng chật hẹp.

Lộc Minh u u hít hít mũi, trêu: “Chà, lão Nghiêm hôm nay nấu gì mà thơm dữ vậy?”

Lão Nghiêm cười đáp: “Nấu ít thịt heo thôi mà!”

“Đừng có ăn một mình chứ! Cho tôi nếm thử với!”

“Được rồi, để tôi lấy bát cho cậu.”

Lão Nghiêm sảng khoái múc một chén lớn, đưa cho Lộc Minh u u.

Nhưng chỉ ăn vài miếng, Lộc Minh u u liền nhăn mặt: “Ủa… Sao miếng thịt này có mùi lạ lạ vậy? Không giống thịt heo tôi từng ăn. Đừng nói là anh mua nhầm thịt giả đó nha?”

Lão Nghiêm trừng mắt: “Cậu nói bậy gì thế! Tôi mà đi mua thịt giả á? Đây là thịt heo thật đấy!”

Thấy lão Nghiêm nói chắc nịch như vậy, Lộc Minh u u cũng không dám nói gì thêm.

Thế nhưng càng ăn, anh ấy càng cảm thấy có gì đó không đúng. Mùi vị thịt heo mà anh từng quen ăn không phải như thế này. Cái mùi này... vừa tanh, vừa lạ, có chút khiến người ta rợn tóc gáy.

Và rồi anh ấy cúi xuống nhìn kỹ phần xương trong bát.

“Khoan đã… cái xương này… sao nhìn lạ thế?”

Anh ấy gọi lớn: “Lão Nghiêm! Mau lại đây coi thử đi! Cái khúc xương này nhìn quen không? Tôi chưa từng thấy cái xương heo nào như vầy!”

Lão Nghiêm từng làm nghề mổ heo một thời gian, mắt nhìn xương cực kỳ tinh. Bác ấy nheo mắt quan sát, rồi mặt bỗng tái nhợt, giọng khàn đặc:

“Cái này… đúng là không phải xương heo rồi…”

Lộc Minh u u sững sờ: “Vậy là xương gì?”

Lão Nghiêm ngập ngừng: “Nếu nói thật thì… nó giống xương người!”

Phựt!—trong đầu Lộc Minh u u như có dây đàn bị đứt phựt một tiếng.

Anh ấy bật lùi ra sau, mặt tái mét, cảm giác buồn nôn dâng lên tận cổ họng. Anh ấy vội móc họng, cố ói ra những gì vừa ăn, nhưng mặc cho anh ấy gắng sức đến đâu, thứ đã nuốt vào vẫn không chịu ra.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận