Xuyên Thành Thiên Kim Giả Bị Đuổi Khỏi Hào Môn, Tôi Đành Livestream Đoán Mệnh

Chương 895: Chương 895

Thực ra, lý do Phạm Thanh Thanh được sinh ra là để chữa bệnh cho chị gái – Phạm Lệ Lệ.

Nói trắng ra, nếu không có bệnh tình của Phạm Lệ Lệ, có lẽ Phạm Thanh Thanh sẽ chẳng bao giờ xuất hiện trên cõi đời này.

Tất nhiên, Hoàng Quế chưa bao giờ nói rõ điều đó cho con gái út biết. Bà ta luôn cảm thấy mình nợ Phạm Lệ Lệ quá nhiều. So với Phạm Thanh Thanh, trong lòng bà, đứa con lớn mới là người cần được bù đắp.

Vì vậy, mỗi khi hai chị em xảy ra mâu thuẫn, Hoàng Quế đều yêu cầu Phạm Thanh Thanh phải nhường nhịn. Dù đúng dù sai, người bị trách mắng luôn là cô em gái.

Tuổi thơ của Phạm Thanh Thanh cứ thế trôi qua trong sự thiên vị rõ rệt và áp lực vô hình.

Câu mà cô nghe nhiều nhất chính là:

"Con phải nhường chị con."

"Thanh Thanh, lại là con gây chuyện nữa phải không? Cái gì? Con nói là Lệ Lệ bắt nạt con trước? Nếu không phải tại con thì Lệ Lệ cũng đâu có phản ứng như vậy… Tóm lại, là lỗi của con."

"Còn cãi à? Không phải lỗi của mày thì của ai? Con nhỏ này, cứ cãi cố là giỏi!"

Một đứa trẻ dù đơn thuần đến mấy cũng đủ tinh tế để cảm nhận được sự bất công. Phạm Thanh Thanh hiểu rõ mẹ mình không công bằng, và người được mẹ yêu thương hơn luôn là chị gái.

Cô không biết vì sao mọi chuyện lại như vậy. Nhưng những tổn thương mà Phạm Lệ Lệ gây ra cho cô là có thật. Lâu dần, sự oán giận tích tụ trong lòng. Nếu không vì chị gái, có lẽ cô đã có một tuổi thơ khác. Không cần phải nhẫn nhịn, không cần sống trong bóng tối.

Còn Phạm Lệ Lệ thì sao? Cô ta chẳng hề là một người đáng thương như vẻ ngoài yếu ớt đó.

Cô ta thừa biết mẹ thiên vị mình. Biết em gái bị oan ức, bị ép phải nhường nhịn… nhưng lại cho rằng điều đó là lẽ đương nhiên.

Cô ta ghen tị.

Ghen vì tại sao em gái lại có một cơ thể khỏe mạnh, còn mình thì luôn sống trong nỗi bất an và sợ hãi vì căn bệnh của bản thân? Ghen vì Phạm Thanh Thanh có thể sống một cuộc đời bình thường, còn mình thì chỉ có thể nhìn từ xa?

Được mẹ thiên vị một chút thì đã sao? Cô ta vốn đã là người chịu thiệt, nên tất cả những gì mẹ dành cho cô ta, Phạm Lệ Lệ đều cảm thấy là điều hiển nhiên.

Cô ta ghét Phạm Thanh Thanh. Ghét từ ánh mắt, dáng người, cho đến từng bước chân em gái bước lên sân khấu. Ghét luôn cả những lời khen mà em gái nhận được – những lời đáng lẽ nên dành cho mình.

Càng lớn, sự ghen tị càng trở nên ăn sâu vào máu. Khi còn đi học, Phạm Lệ Lệ từng lập ra một nhóm nhỏ, cùng nhau cô lập em gái.

Họ chụp những bức ảnh dìm hàng, giấu bài tập, bày ra đủ trò trêu chọc ác ý. Thời học sinh của Phạm Thanh Thanh giống như một cơn ác mộng kéo dài không có hồi kết.

Về sau, hai chị em cùng gia nhập đoàn múa. Những tưởng ước mơ của Phạm Lệ Lệ sẽ trở thành hiện thực, nhưng trái lại, việc này chỉ khiến mối quan hệ giữa hai người thêm phần căng thẳng.

Phạm Lệ Lệ nhảy rất tốt, có thiên phú và được các thầy cô đánh giá cao. Nhưng thể chất yếu ớt là giới hạn lớn nhất của cô ta. Mỗi lần luyện tập quá lâu, cô ta đều cảm thấy tức ngực, thở không ra hơi.

Dù có kỹ thuật giỏi đến đâu, cô ta cũng không thể gánh vác vai trò vũ công chính.

Người đứng ở vị trí ấy… lại chính là Phạm Thanh Thanh.

Trong một buổi biểu diễn, khi ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên từng bước nhảy của Phạm Thanh Thanh, bên dưới, Phạm Lệ Lệ ngồi lặng lẽ trong bóng tối, mắt không rời khỏi em gái. Ánh mắt ấy chẳng hề che giấu chút nào sự oán hận và ghen tị đến tột cùng.

Móng tay cô ta bấm sâu vào lòng bàn tay.

Ghen tị. Đúng vậy, cô ta ghen tị đến phát điên.

Nếu cũng có một cơ thể bình thường, người đứng kia phải là cô ta mới đúng.

Cô ta không hề thua kém Phạm Thanh Thanh, chỉ là… cô ta không được may mắn như vậy mà thôi.

Tại sao cũng là con ruột của mẹ mà mọi thứ lại khác biệt đến thế?

Tối hôm đó, trên đường về nhà sau buổi diễn, Phạm Lệ Lệ không nhịn được, vung tay tát em gái một cái.

Phạm Thanh Thanh chỉ khẽ nghiêng đầu, không phản kháng. Từ nhỏ đến lớn, cô đã quen bị bắt nạt. Một cái tát? Với cô mà nói chẳng đáng gì. Cô từng bị đá, bị đuổi ra ngoài giữa trời đông lạnh cóng, đứng co ro trước cửa nhà mà không dám khóc to.

Một cái tát có là gì đâu?

Phạm Lệ Lệ nhìn em gái, lạnh lùng nói:

"Mày tưởng mày là vũ công chính thì ghê gớm lắm hả? Mày nhảy dở tệ, nhìn mà thấy mất mặt. Đừng tưởng mày khiến đoàn múa này tự hào gì."

Phạm Thanh Thanh nhỏ giọng: "Em xin lỗi."

"Xin lỗi? Mày đúng là đồ bỏ đi, đừng có đắc ý quá."

Sau một hồi mỉa mai em gái không tiếc lời, Phạm Lệ Lệ mới chịu bỏ đi, để lại Phạm Thanh Thanh đứng một mình trong hành lang dài vắng vẻ. Cô thở dài. Đã quen với những lời nói lạnh lùng như dao cứa kia từ lâu, nhưng quen không có nghĩa là không thấy buồn.

Ngay lúc đó, một giọng nói lạ vang lên từ phía sau, có phần ngập ngừng:

"Xin chào?"

Phạm Thanh Thanh quay đầu lại. Đập vào mắt cô là một chàng trai trẻ, cao ráo nhưng có vẻ hơi gầy, gương mặt dễ nhìn. Ánh mắt anh ta sáng lên khi nhìn thấy cô.

"Tôi không nhận nhầm đâu nhỉ? Cô chính là vũ công chính vừa rồi phải không? Điệu múa của cô đẹp thật sự. Tôi ngồi dưới sân khấu mà vỗ tay đến đau cả tay luôn ấy!"

Phạm Thanh Thanh bật cười trước sự hào hứng ấy. Đã lâu rồi cô không được khen một cách thành thật như thế.

Chàng trai lại nhanh chóng giải thích, có chút lúng túng:

"À… tôi không cố ý nghe trộm cuộc trò chuyện của hai người đâu nhé. Chỉ là giọng nói của cô gái kia to quá, tôi đi phía sau nên… nghe được hết."

"Người đó là gì của cô vậy? Nghe có vẻ không thân thiện gì cả. Cô đừng để bụng nhé, tôi thấy cô nhảy đẹp thật mà."

Rồi anh ta hơi ngập ngừng, nhưng vẫn nói ra:

"Nhìn cô không vui lắm… Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó đi? Tôi mời. Gọi là… ăn một bữa để vui lên chút?"

Nếu là bình thường, Phạm Thanh Thanh chắc chắn sẽ từ chối lời mời của một người lạ. Nhưng có lẽ vì tâm trạng cô hôm đó quá tệ, cần một điều gì đó để tạm thời quên đi áp lực, cô gật đầu.

Bữa ăn đó, không ngờ lại trở thành điểm bắt đầu của một mối tình.

Anh chàng tên là Cát Minh – một người vừa hài hước, vừa ấm áp. Không mất nhiều thời gian, họ yêu nhau. Và chỉ sau khi chính thức xác lập quan hệ, Phạm Thanh Thanh mới phát hiện ra thân phận thật sự của bạn trai mình.

Cát Minh không chỉ có ngoại hình xuất chúng mà còn xuất thân trong một gia đình có tiền, có quyền – một kiểu nhân vật chỉ có thể tìm thấy trong tiểu thuyết ngôn tình.

Điều đáng quý là, Cát Minh chưa từng để ý đến xuất thân của người khác. Anh chỉ muốn yêu một người phụ nữ mà mình thật lòng rung động – và với anh, Phạm Thanh Thanh chính là người đó.

Sau khi yêu nhau, Cát Minh thường xuyên đưa đón cô đi làm. Chiếc xe sang bóng loáng của anh mỗi lần xuất hiện đều khiến mọi người chú ý. Lần đầu đến đón Phạm Thanh Thanh, anh thậm chí còn chuẩn bị bao lì xì cho cả đoàn múa – nhờ mọi người chăm sóc bạn gái mình.

Không mất bao lâu, tin đồn lan đến tai Phạm Lệ Lệ.

Biết em gái có bạn trai, cô ta chẳng lấy làm ngạc nhiên. Nhưng khi biết bạn trai của em gái lại cao ráo, đẹp trai, giàu có, còn đối xử tốt với cô ấy như thế, Phạm Lệ Lệ ghen đến phát điên.

Tại sao mọi chuyện tốt đẹp đều rơi vào tay Phạm Thanh Thanh? Cùng là chị em, cùng khuôn mặt, nhưng tại sao lại khác biệt đến thế?

Phạm Lệ Lệ biết rõ – sẽ không có ai thật lòng yêu mình. Nếu có, một khi họ phát hiện ra tình trạng cơ thể của cô, họ sẽ quay lưng bỏ đi không chút do dự.

Trong khi em gái hạnh phúc, cô lại cô độc, thê thảm.

Nhưng Cát Minh không phải người đơn giản. Yêu đương với anh, không có nghĩa là mọi chuyện sẽ suôn sẻ như mơ.

Gia đình Cát Minh ban đầu nghe con trai có bạn gái thì rất vui. Nhưng sau khi biết thân phận của Phạm Thanh Thanh – một vũ công sân khấu – họ kịch liệt phản đối.

"Một cô đào múa? Không được. Cát Minh, con là người thừa kế của nhà họ Cát, không thể lấy một người như vậy!"

Cát Minh không chịu từ bỏ. Anh cố gắng thuyết phục:

"Cô ấy tuy xuất thân bình thường, nhưng là một người tốt, múa đẹp, tính cách hiền lành. Con thực sự yêu cô ấy."

Nhà họ Cát đắn đo một thời gian dài, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý:

"Được rồi. Vậy thì để chúng ta gặp mặt cô ấy."

Cát Minh liền mua vé mời cả nhà đến xem buổi biểu diễn sắp tới của Phạm Thanh Thanh – vở múa Hoa hồng hẹn ước.

Khi nghe chuyện này, Phạm Thanh Thanh vui mừng khôn xiết. Buổi biểu diễn này không chỉ là cơ hội để ghi điểm với gia đình bạn trai mà còn là dịp có người trong tỉnh đến thị sát – nếu biểu diễn tốt, cô sẽ có cơ hội được tuyển chọn lên biểu diễn ở cấp tỉnh. Một bước thay đổi cả tương lai.

Vì thế, Phạm Thanh Thanh càng thêm nỗ lực. Cô luyện tập gần như suốt đêm, ngày nào cũng là người cuối cùng rời khỏi sân khấu.

Phạm Lệ Lệ chứng kiến sự chăm chỉ ấy thì khó chịu ra mặt, thường xuyên châm chọc:

"Cô nghĩ chỉ múa đẹp là có thể gả vào nhà giàu sao? Đừng có mơ."

Phạm Thanh Thanh không để tâm. Cô tin, chỉ cần gia đình Cát Minh thấy được cô ở trên sân khấu, họ sẽ hiểu vì sao con trai họ lại yêu cô. Một khi bước chân vào nhà họ Cát, cô sẽ rời xa căn nhà u ám này, cắt đứt mọi ràng buộc với quá khứ.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận