Vương Phi, Ta Không Muốn Làm
Chương 89: Chương 89
Tĩnh vương phi thấy mọi người đều đã đi hết, nàng cũng không thể tiếp tục làm phiền ở đây, đành phải đứng dậy cáo từ.
Ra khỏi Từ Ninh cung, đuổi theo Diêu Phẩm Nhàn, Tĩnh vương phi tò mò hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì vậy? Tại sao Thái tử vừa mới đi, các ngươi cũng vội vã đi theo? Sao ngươi lại đi nhanh như vậy, làm ta phải đuổi theo mệt mỏi như thế này.” Tĩnh vương phi vừa thở hổn hển vừa oán giận.
"Xuỵt." Diêu Phẩm Nhàn đưa ngón trỏ lên môi, ra dấu im lặng với Tĩnh vương phi. Ánh mắt nàng vẫn dừng lại ở phía trước.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Tĩnh vương phi tò mò, nhìn theo ánh mắt của nàng, thì thấy Thái tử và Thục phi đang sánh vai cùng nhau đi.
Nàng càng thêm tò mò: "Ngươi nhìn họ làm gì vậy?"
Diêu Phẩm Nhàn nhẹ nhàng nói với nàng: "Mới vừa rồi Thái tử đến Từ Ninh cung, Thục phi liền theo sau. Ngươi không thấy kỳ lạ sao? Ngày thường chúng ta cũng hay đến Từ Ninh cung, nhưng đã bao giờ thấy Thục phi ở đây?" Nàng tiếp tục nói: "Hơn nữa, Thái tử ngồi một lúc rồi bảo là phải đi, Thục phi cũng lập tức đi theo, ngươi không cảm thấy có gì lạ sao? Thục phi thật ra chẳng phải đến thỉnh an Thái Hậu đâu, bà ta đến tìm Thái tử đấy."
"Cho dù bà ta là đến tìm Thái tử, thì có gì kỳ quái đâu?" Tĩnh vương phi vẫn không hiểu: "Thục phi và Đông Cung luôn có quan hệ tốt, họ hai người trò chuyện với nhau thì có gì lạ đâu?"
"Hơn nữa…?" Tĩnh vương phi rõ ràng càng tò mò về Diêu Phẩm Nhàn: "Ta thấy ngược lại là ngươi kỳ quái hơn, sao ngươi lại lén lút đi theo họ làm gì?"
Diêu Phẩm Nhàn không sợ nói ra suy nghĩ thật của mình, dù sao nàng và Thục phi không phải đối thủ của nhau, chuyện này trong hoàng gia cũng không phải là bí mật gì. Hơn nữa, nàng cũng biết Tĩnh vương phi không ưa Thục phi.
Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn trả lời: "Ta chỉ đến xem Thục phi bị cười nhạo, có gì sai sao?"
Tĩnh vương phi nhìn nàng như thể không nhận ra, nàng không ngờ rằng Ngụy vương phi luôn lịch sự, tao nhã và hào phóng, lại có suy nghĩ trẻ con như vậy. Cả hai đều không ưa Thục phi, điều này ai cũng biết, nhưng khi nói thẳng như vậy thì thật sự khiến nàng hơi ngạc nhiên.
Chỉ là, Tĩnh vương phi rõ ràng rất thích thú với chuyện này, vì vậy liền hỏi: "Có gì mà phải cười nhạo? Nói cho ta nghe cụ thể đi."
Sợ bị người khác nghe thấy, Diêu Phẩm Nhàn liền ghé sát tai Tĩnh vương phi thì thầm: "Chuyện này ta nghe được từ Hoàng hậu. Nghe nói, Hoàng hậu đồng ý để Thái tử cưới Đường tiểu thư là vì Thái tử đã hứa với Hoàng hậu. Nếu Thái tử không cưới Mạnh thị làm thê, thì Quách thị cũng không thể vào Đông Cung. Nhưng Thục phi rõ ràng không biết về lời hứa giữa Hoàng hậu và Thái tử, chắc hẳn bây giờ bà ta vẫn đang mơ mộng muốn đưa cháu gái mình vào Đông Cung."
Diêu Phẩm Nhàn tiếp tục nói: "Mấy ngày nay Thái tử chắc chưa đến Trường Xuân Cung, Thục phi không tìm được người, chỉ có thể đến Từ Ninh cung này để chờ hắn."
"Không tin thì xem thử, một lát nữa sắc mặt của Thục phi chắc chắn sẽ rất khó coi."
Lúc này, phía trước không xa, Thục phi cùng Thái tử trò chuyện một lát, rồi cuối cùng mới vào chủ đề chính.
"Vân La đúng là gan lớn thật, dám một mình lặng lẽ đi theo ngươi đến chiến trường. Nhờ có ngươi che chở, nàng mới không sao. Nếu mà có chuyện gì xảy ra thì phải làm sao đây?" Thục phi than thở, vẻ mặt như thể không biết làm sao: "Từ nhỏ ngươi lớn lên cùng nàng, tính cách nàng thì ngươi rõ mà. Có lúc bướng bỉnh lên, ngay cả ta cũng không quản nổi."
“Nàng cũng chỉ nghe lời người.” Thục phi ám chỉ.
Thái tử lại rất thận trọng, chỉ khách sáo gọi nàng ta là “Quách cô nương”, rồi nói: “Cô đâu có bản lĩnh đó, nếu lời Cô thật sự có thể khiến nàng nghe theo, thì nàng đã phải xuất các từ lâu, rời khỏi nhà lấy chồng rồi, chứ không phải đợi đến tận hôm nay.”
Thục phi chậm rãi bước đến, vừa nghe thấy liền nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Thái tử.
Bà ta lại mỉm cười nói: “Tâm tư của đứa nhỏ Vân La này, ngươi còn không hiểu sao? Từ nhỏ nàng đã thích người rồi. Đã gặp qua Thái tử như ngươi, thì những người khác sao có thể lọt vào mắt nàng được?”
“Nhưng Cô đã từng nói nhiều lần rồi, Cô đối với nàng không phải tình yêu nam nữ.” Trong lòng Thái tử hiểu rõ ý đồ của Thục phi lần này khi tìm hắn nói chuyện, nên cũng nói thẳng, không vòng vo.
Thục phi lại không dễ dàng từ bỏ, tiếp tục kiên trì nói: “Tuy sắc đẹp của Vân La không nổi bật, nhưng xét về mọi mặt, đúng là không xứng với Thái tử. Nể tình nàng một lòng yêu Thái tử, Thái tử có thể không thể cho nàng chốn dung thân sao? Cho nàng một danh phận, để nàng có thể có chỗ đứng ở Đông Cung, vậy là đủ rồi. Ta có thể đảm bảo, sau này nàng sẽ không làm ảnh hưởng đến Thái tử và Thái tử phi đâu.”
Thái tử thở dài, rồi nói: “Nếu Cô làm như vậy, chẳng những sẽ khiến Thái tử phi tương lai tổn thương, mà còn làm tổn thương cả Quách tiểu thư. Ý của Cô là gì? Thục phi nương nương nên khuyên Quách tiểu thư suy nghĩ lại, rồi chọn một người thật lòng yêu thương nàng mà gả đi. Thế gian này rộng lớn như vậy, đâu cần phải tự dồn mình vào đường cùng. Nàng còn trẻ, đôi khi suy nghĩ vẫn còn cố chấp, nhưng nương nương đã trải qua nhiều chuyện, thi thoảng nên trò chuyện, giúp nàng mở mang tầm mắt.”
Thục phi đã có thể nhẫn nhịn đến bây giờ, xem như tính tình cũng đủ kiên nhẫn. Nhưng sau vài lần lên tiếng khuyên nhủ, thấy Thái tử vẫn không có ý định thay đổi, bà ta đã cảm thấy lo lắng.
Lúc này, nụ cười trên mặt bà ta cũng dần dần mất đi, trở nên có chút gượng gạo.
Thục phi cười gượng nói: “Bổn cung hiểu Thái tử đối với Thái tử phi tương lai tình cảm sâu nặng, nhưng dù sao sau này Đông Cung cũng phải có thêm người. Thêm một người cũng chẳng sao, thiếu một người như nó cũng không thiếu, Thái tử, ngươi thấy có đúng không?”
“Thục phi nói cũng có lý.” Thái tử gật đầu phụ họa, nhưng rất nhanh lại nói tiếp: “Nhưng Cô lại càng thích tình cảm của tổ phụ và tổ mẫu. Khi tổ phụ còn sống, cả đời chỉ có một người là tổ mẫu, hai người họ luôn yêu thương nhau, thật sự là điều khiến người khác phải ghen tị. Còn có Tĩnh Vương huynh và Ngụy Vương huynh, trong hậu viện hai vị huynh trưởng cũng chỉ có vương phi, không thấy nạp thiếp."
“Cô học tập người tài giỏi, cho nên cũng sớm lập lời thề trong lòng, cả đời này chỉ có một mình Thái tử phi là đủ rồi.”
“Thái tử!” Thục phi không khỏi sốt ruột, bà ta muốn tìm hắn nói chuyện trước, không ngờ tới việc này khó giải quyết như vậy.
Thái tử lại dừng bước, nghiêng người, khoanh tay đứng trước mặt Thục phi, hắn nhìn xuống bà ta từ trên cao.
“Hoàng tổ phụ cả đời chỉ thật lòng đối đãi với một người, loại tình cảm này Cô cũng đã thấy qua. Phụ hoàng thì tam cung lục viện, thê thiếp nhiều vô kể, loại tình cảm này cô cũng đã thấy qua. Cô khó mà nói ai tốt ai không tốt, nhưng có lẽ chính là tình cảm mà hoàng tổ phụ dành cho tổ mẫu, sự trân trọng đó đã khiến Cô cảm động hơn. Cô là một người thực sự không giỏi xử lý mối quan hệ giữa các nữ nhân, để tránh phiền phức sau này, Cô vẫn cảm thấy chỉ cần một nữ nhân là đủ rồi.”
“Vậy thì hậu viện không có mâu thuẫn hay tranh giành tình cảm, sau này Cô cũng sẽ an tâm hơn nhiều.”
Thục phi đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời không biết phải nói gì tiếp. Thậm chí bà ta còn cảm thấy, liệu Thái tử nói như vậy có phải cố ý hay không.
Ám chỉ bà ta tranh giành tình cảm, tranh sủng đoạt ái?
Nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của hắn, bfa t lại cảm thấy điều đó không đúng. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản, trước sau như một, ôn hòa và lễ độ.
Thái tử thấy Thục phi không nói gì, liền tiếp tục nói: “Cô đã quyết định vậy rồi, nếu nương nương thật sự thương Cô, mong rằng sau này đừng khiến Cô khó xử nữa.” Rồi lại nói tiếp: “Tiếp theo, Cô và nương nương không cùng một con đường, Cô xin phép cáo từ.”
Nói xong, Thái tử chỉ hơi gật đầu về phía Thục phi như một biểu hiện của sự kính trọng, rồi quay người, nhanh chóng rời đi.
Lúc này, Diêu Phẩm Nhàn thấy vậy, liền vội vàng đi qua. Sợ Thục phi sẽ rời đi như lần trước, nàng liền gọi lại.
“Thỉnh an Thục phi nương nương.”
Một cơn gió thoảng qua ngay trước mặt Thục phi, lúc này Diêu Phẩm Nhàn mới thoáng ổn định lại bước chân. Nàng nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị gió làm rối, mỉm cười dịu dàng nói: “Thục phi nương nương đi nhanh quá, suýt nữa thần thiếp không kịp đuổi theo.”
Nếu chỉ có một mình Diêu Phẩm Nhàn ở đây, Thục phi chắc chắn sẽ không cho sắc mặt tốt. Nhưng lúc này còn có cả Tĩnh vương phi bên cạnh, dù sao Thục phi cũng phải để tâm đến thân phận của mình, ít nhiều vẫn giữ lại chút thể diện.
Cho nên, dù biết rõ lúc này Ngụy Vương phi đang cố tình khiêu khích, Thục phi vẫn có thể mỉm cười ứng phó.
“Là do Thái tử đi quá nhanh, bổn cung chỉ muốn nói với Thái tử vài câu, nên không thể không đuổi theo bước chân của hắn.”
Diêu Phẩm Nhàn liền nói: “Thái tử điện hạ hôm nay tâm trạng tốt, e là đi đường thôi mà cũng như có gió nâng bước. Đường tiểu thư quả thật có phúc, không chỉ được Thái hậu yêu mến, lại còn được Thái tử toàn tâm toàn ý*. Thái tử và Đường tiểu thư đúng là một đôi trời định, từ khi sinh ra đã được sắp đặt nhân duyên, ai cũng không thể chia cắt họ.”
*Toàn tâm toàn ý nghĩa là dốc hết lòng, hết dạ, làm một việc hay đối đãi với ai đó bằng tất cả tình cảm và sự chân thành, không phân tâm hay chia sẻ cho người khác.
Nghe đến câu “toàn tâm toàn ý” kia, lòng Thục phi không khỏi dâng lên một cảm giác trống rỗng và hụt hẫng.
Trong lòng Thục phi thầm hận Diêu Phẩm Nhàn, từ lâu đã xếp nàng về phe của Hoàng hậu. Bà ta căm ghét Hoàng hậu bao nhiêu, thì cũng hận Diêu Phẩm Nhàn bấy nhiêu.
Nhất là khi nhớ lại thái độ vừa rồi của Thái tử đối với mình, trong lòng Thục phi lại bốc lên một ngọn lửa giận dữ. Mà cơn giận này, rất nhanh liền trút sang Diêu Phẩm Nhàn như kiểu “giận cá chém thớt”. Thậm chí bà ta còn cảm thấy, việc tình cảm giữa Hoàng hậu và Thái tử lại gần gũi đến thế, chắc chắn là do Ngụy vương phi này đứng sau giở trò.
Những hận ý mà Thục phi dành cho Diêu Phẩm Nhàn, rất nhanh đã chuyển thành giá trị thọ mệnh.
Ngay khi bên tai vang lên một tiếng “đinh” - tiếng nhắc nhở từ hệ thống cho biết nàng lại vừa nhận thêm mười hai tháng giá trị thọ mệnh, Diêu Phẩm Nhàn không khỏi cảm khái, hiện giờ Thục phi đã ghét nàng đến mức ấy, đến nỗi mỗi lần tăng giá trị thọ mệnh cũng phải tính bằng năm.
Giữa Diêu Phẩm Nhàn và Thục phi thật sự chẳng còn gì để nói. Mỗi lần đạt được mục đích, nàng đều sẽ nhanh chóng kết thúc câu chuyện chỉ bằng vài lời xã giao.
…
Còn Thục phi, sau khi không đạt được kết quả từ chỗ Thái tử, lại chuyển sang tìm Hoàng Thượng. Nhưng lần này, Hoàng Thượng cũng không thể thuận theo ý bà ta.
Thái tử đã nói thẳng là không thích Quách Vân La, ông cũng không thể vì một mình Quách Vân La mà làm tổn hại đến tình phụ tử. Huống hồ, ngay cả nữ nhi Mạnh gia vốn môn đăng hộ đối mà Thái tử còn không cần, chỉ nguyện cưới một nữ tử dân gian. Nếu lúc này ông ép Thái tử phải đón Quách thị nhập Đông Cung, chẳng phải là công khai đối đầu với Hoàng hậu hay sao?
“Ngươi xưa nay vẫn là người hiểu chuyện, cũng luôn biết thông cảm cho trẫm. Trẫm không mong vì một Quách Vân La mà khiến ngươi ép trẫm phải đối đầu với cả Thái hậu, Thái tử và Hoàng hậu.”
Có lẽ vì những ngày gần đây Thục phi khóc lóc quá nhiều, lại không ngừng nhắc đến chuyện này bên tai, khiến Hoàng Thượng dần cảm thấy chán ngán.
Lúc này, tuy lời Thánh Thượng nói ra nghe có vẻ hòa nhã, nhưng thái độ thì đã hoàn toàn khác trước.
Mấy năm nay, Thục phi luôn thận trọng và tinh tế, sao có thể không nhận ra Hoàng Thượng giờ đã có phần chán ghét mình? Vì đại cục, Thục phi cũng chỉ có thể tạm thời thuận theo.
Ân sủng mà bà ta có được đều nhờ vào sự khéo léo thuận theo, sự tinh ý biết đoán lòng người, và việc bà ta luôn hiểu rõ thánh ý. Nếu một ngày nào đó Hoàng Thượng cảm thấy ở bên bà ta mệt mỏi, phiền phức. Vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ bỏ bà ta mà đi.
Hiện tại, Thái tử đã ngày càng xa cách bà ta, Thục phi tuyệt đối không thể để mất thêm sự sủng ái của Hoàng Thượng.
Vì vậy, khi thấy tình hình không ổn, Thục phi vội vàng lau nước mắt, ngoan ngoãn hạ giọng nhận lỗi: “Thần thiếp biết sai rồi. Chỉ là nhất thời hồ đồ, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không nhắc lại chuyện này nữa.”
Lúc này, Thánh Thượng mới nở nụ cười hài lòng: “Vậy mới là người hiểu chuyện chứ.”
Còn về Đường thị kia không phải chỉ biết đọc vài chữ đơn giản như Diêu Phẩm Nhàn tưởng. Ngược lại, sau vài lần tiếp xúc, nàng phát hiện Đường thị chẳng những đọc nhiều sách, hiểu biết sâu rộng, có thể luận bàn từ cổ chí kim, mà còn vô cùng nhạy bén với các con số, biết tính toán sổ sách, lại giỏi quản lý việc trong nhà.
Tính cách nàng ấy cũng trầm ổn, chững chạc, trên người hoàn toàn không có vẻ gì là kiểu người buôn bán thô lỗ hay thiếu phong thái.
Ban đầu Hoàng hậu soi xét, bắt bẻ nàng ấy đủ điều. Nhưng sau lại thấy nàng ấy không phải loại người khó dạy, không biết điều như tưởng tượng, nên cũng dần bớt bất mãn với cuộc hôn sự do Thái tử tự mình lựa chọn này.
Người trong hoàng gia đều đã đồng lòng, thì dù triều thần có phản đối thế nào cũng vô ích.
Tiếp theo, chính là việc hoàng thất bắt đầu chuẩn bị cho đại lễ thành hôn của Thái tử.
Nếu là trước đây, với một sự kiện quan trọng như vậy, Diêu Phẩm Nhàn chắc chắn sẽ không để lỡ cơ hội. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy phiền phức, những lúc như vậy nàng chỉ muốn tận hưởng sự yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Vì thế, nàng không tranh giành với Tĩnh vương phi. Nếu Tĩnh vương phi muốn nổi bật, nàng liền nhường lại cho nàng ấy.
Sau đó, nàng sợ rằng nếu gặp Tĩnh vương phi trong cung, nàng ấy sẽ phàn nàn và kêu ca. Biết đâu, vì mệt mỏi, nàng ấy còn kéo nàng cùng phải lo liệu mọi thứ. Vì vậy, Diêu Phẩm Nhàn quyết định không vào cung một thời gian.
Cũng đúng lúc trời nóng dần, nàng thoải mái ở nhà để tránh cái nóng.
Thỉnh thoảng trong lòng dâng trào cảm hứng, nàng sẽ cùng Vương gia trốn ra ngoài để xem những cuốn tiểu thuyết.