Vương Phi, Ta Không Muốn Làm
Chương 61: Chương 61
Lúc này tại thiên điện* Khôn Ninh Cung, người nên có đều đã tề tựu đông đủ. Ngay cả Quý phi cũng nghe tin vội vàng tới nơi, giờ đang đứng bên cạnh Diêu Phẩm Nhàn, thần sắc lo lắng, ân cần hỏi han nàng ra sao.
*Thiên điện = điện phụ, dùng cho các hoạt động riêng tư hơn, như nghỉ ngơi, tiếp khách nhỏ, hay làm việc của phi tần, hoàng tử công chúa. Không trang nghiêm, trọng đại như chính điện.
Diêu Phẩm Nhàn ngồi trên chiếc ghế bành bọc đệm mềm, thân mình hơi khom, trên bụng phủ tấm chăn mỏng. Hai tay nàng ôm lấy bụng, ngón tay siết chặt lấy mép chăn, khẽ run.
Sắc mặt nàng trắng bệch, biểu tình đau đớn vẫn chưa hề thuyên giảm, thế nhưng khi đối diện với sự quan tâm của Quý phi, nàng vẫn gắng gượng nhếch môi, cố nặn ra một nụ cười yếu ớt.
Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói khàn đặc, như thể phải dùng hết sức mới có thể nói thành lời:
“Thỉnh nương nương an tâm… con dâu không sao… chỉ là bị kinh sợ đôi chút thôi ạ.”
Nói đoạn, nàng cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bụng mình, thần sắc bình tĩnh, nhưng giấu trong đáy mắt lại là tầng tầng sóng ngầm. Khóe mắt nàng bắt đầu đỏ lên, hàng lệ nương theo từng hơi thở ấm nóng dâng trào.
Cuối cùng, nàng không nói thêm lời nào, chỉ cúi thấp người, nhẹ nhàng bật khóc, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không tiếng động mà thấm vào vạt áo.
Trước đó, Chương thái y đã bắt mạch một lượt, nói chỉ nhìn qua mạch tượng thì vẫn ổn. Nhưng nếu thật sự có chấn thương ở bụng, thì phải để Chu thái y – người chuyên phụ trách y lý thai sản – đến kiểm tra mới rõ.
Vì thế, Thái hậu lập tức sai người đi mời Chu thái y đến.
Còn về phía Thục phi và tỳ nữ theo hầu, sau khi bước vào thiên điện, hai người rất thức thời, chủ động quỳ xuống không một lời chống đối.
Lúc này, thấy Ngụy vương phi lặng lẽ rơi lệ, Thục phi cũng lập tức cúi đầu nức nở theo. Chỉ là bà ta khóc con thành thục hơn so với Diêu Phẩm Nhàn, càng khéo léo hơn vài phần. Diêu Phẩm Nhàn còn phải nén nhịn thật lâu, mới miễn cưỡng khiến vành mắt phiếm hồng, trong mắt ngập nước.
Thế nhưng Thục phi, bà ta lệ rơi như suối ngầm vỡ đê, nói đến là đến, không một chút gượng gạo.
Tiếng khóc của bà ta mỗi lúc một lớn, đến khi nghẹn ngào không chịu nổi, liền đưa khăn tay che chặt miệng, dáng vẻ như không muốn để ai nghe thấy tiếng thổn thức. Vốn đang rũ mắt cúi đầu, bà ta đột nhiên tựa như có điều muốn nói, vai run run, chậm rãi ngẩng mặt lên, tựa đóa phù dung giữa làn gió thu, thê lương đáng thương. Rồi ánh mắt đẫm lệ nhìn lên long tọa, hướng về phía Hoàng Thượng, đầy vẻ oan khuất.
“Hoàng Thượng…” Bà ta cất tiếng, giọng nói run rẩy, yếu ớt đến mức nghe như gió thoảng: “Thần thiếp vô tội.”
Rồi lập tức đảo chiều câu chuyện, lên tiếng cáo trạng: “Thần thiếp biết, bởi vì thần thiếp mà khiến Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương sinh lòng bất hòa. Cho nên hôm nay đặc biệt tới Khôn Ninh Cung, muốn trước mặt Hoàng hậu tự mình thỉnh tội, cầu xin Hoàng Thượng cùng nương nương bớt giận, có thể khôi phục hòa thuận như xưa. Nào ngờ đâu… vừa đến cửa, nô tỳ Khôn Ninh Cung lại không cho thần thiếp bước vào…”
“Ngươi… cái tiện nhân này! Câm miệng cho ai gia!”
Tiếng Thái hậu vang lên như sấm động giữa trời thu, lửa giận bừng bừng, không chút lưu tình nhấc lấy vật gì đó trên bàn bên cạnh, thẳng tay ném về phía Thục phi đang quỳ dưới đất.
Binh một tiếng, vật kia rơi xuống ngay cạnh bà ta, khiến toàn điện thất đều chấn động.
“Đến nước này rồi mà còn dám cắn ngược Hoàng hậu một miếng sao?!”
Thái hậu giận dữ hừ lạnh một tiếng, thanh âm bén nhọn: “Mấy cái thủ đoạn thấp hèn kia của người, lừa được nam nhân thì thôi, còn dám giở trò trước mặt ai gia? Để ai gia nói cho ngươi hay! Ngụy vương phi bị nô tỳ Trường Xuân Cung của ngươi đánh! Đợi Chu ngự y đến, nếu nàng vô sự thì coi như trời thương. Nhưng nếu có nửa điểm tổn hại… ai gia thề sẽ bắt các ngươi chủ tớ chôn cùng!”
Tỳ nữ Trường Xuân Cung kia lúc này sớm đã hoảng hốt, run rẩy quỳ trên đất, dập đầu vang lên như trống dồn, nhưng vẫn liều mạng phủ nhận. Nàng ta biện giải rằng không phải mình động thủ, còn nói là Ngụy vương phi tự nắm lấy tay nàng ta, không biết thế nào lại trượt chân ngã xuống...
Mà giờ khắc này, Diêu Phẩm Nhàn cảm xúc đã được đẩy lên tới cực điểm, đôi mắt đỏ hoe như ngấn máu, nước mắt cũng theo đó mà từng hàng tuôn rơi, không dứt.
Nghe xong lời biện giải của tỳ nữ Trường Xuân Cung, Diêu Phẩm Nhàn rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt lưng tròng chỉ vào nàng ta mà trách mắng. Dù vậy, nàng vẫn cố giữ lấy thân phận đoan trang của một thân vương phi, không rơi vào cảnh khổ sở, thê lương như Thục phi khi nãy.
Nàng khàn giọng mà nói: “Với thân phận như ta, không đáng phải tranh biện cùng một kẻ nô tỳ như ngươi. Nhưng ta bị chính tay ngươi làm thương tổn, mọi người trong thiên điện đều nhìn thấy rõ ràng, sao ngươi còn có thể không biết hổ thẹn mà nói ngược lại, thậm chí dám vu ta hại ngươi?”
Nàng ngừng lại một thoáng, hơi thở run run, tiếp tục nói: “Ta với ngươi không oán không thù, vì cớ gì lại ra tay làm chuyện vừa tổn người, lại chẳng lợi mình? Chẳng lẽ chỉ vì nhằm vào ngươi, một kẻ đến mặt mũi ta cũng chưa từng gặp qua? Ngươi cũng thật quá đề cao chính mình!”
Lời nàng đến đây đã bắt đầu ẩn chứa phẫn nộ, giọng nói nâng cao vài phần: “Ngay cả Thục phi nương nương còn chưa từng nói ta chỗ nào không phải, mà ngươi – chỉ là một nô tỳ nhỏ bé – lại dám mở miệng vu ta tội, chỉ trích ta? Nói, là ai cho ngươi gan lớn như thế, đến cả người của hoàng gia cũng không để vào mắt?!”
Càng nói, nàng càng tức giận không thôi. Cuối cùng, nước mắt dâng trào, nàng bất chợt nhào vào lòng Quý phi, nghẹn ngào mà khóc như một tiểu hài nhi chịu ủy khuất: “Quý phi nương nương... con dâu sợ...”
Quý phi ôm lấy nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đừng sợ, Chu ngự y sắp đến rồi, hắn sẽ xem mạch cho ngươi thật tốt. Thái hậu và Hoàng Thượng đều ở đây, tất nhiên sẽ vì ngươi làm chủ. Bổn cung cũng đã sai người ra ngoài cung rồi, bảo đứng chờ trước cửa Ngụy vương phủ. Đợi Bình nhi hồi phủ, biết được chuyện này, hắn tất sẽ lập tức tiến cung thăm ngươi.”
“Hu hu hu…” Diêu Phẩm Nhàn vẫn khóc không ngừng, như tiểu nữ nhi ôm lòng lo sợ: “Con dâu chỉ là... sợ lỡ như thương đến căn nguyên... tương lai lại không thể sinh được nữa...”
Lời vừa thốt ra, Thái hậu nghe xong cũng đỏ hoe đôi mắt, nước mắt không cầm được mà rơi xuống.
Thái hậu lập tức điểm danh đại cung nữ của Khôn Ninh Cung – Phỉ Thúy – truyền lệnh nàng phải đem mọi chuyện từ đầu đến cuối kể rõ không được giấu giếm nửa lời.
Phỉ Thúy quỳ xuống, cung kính dập đầu, rồi bắt đầu kể: “Hồi bẩm Thái hậu, sau giờ ngọ hôm nay, Thục phi nương nương có đến Khôn Ninh Cung. Nhưng khi ấy Hoàng hậu nương nương vừa mới chợp mắt, thật sự là khó có được lúc nghỉ ngơi. Nô tỳ không dám đánh thức Hoàng hậu, liền khẩn cầu Thục phi nương nương quay lại sau…”
“Nhưng tỳ nữ đi theo Thục phi nương nương thật quá lỗ mãng, vừa đến đã lớn tiếng quát mắng, nói nô tỳ gan lớn, dám ngăn cản Thục phi giá lâm.”
“Nô tỳ thân là người Khôn Ninh Cung, đương nhiên phải tận tâm tận lực phụng dưỡng Hoàng hậu nương nương. Vì vậy, đôi bên liền tranh cãi. Lúc ấy, có lẽ Ngụy vương phi nương nương nghe được động tĩnh trong nội điện, liền bước ra.”
“Nương nương vì thương Hoàng hậu, nên đã dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên bảo, thỉnh Thục phi nương nương trở về, hẹn rằng đợi sau khi Hoàng Hậu tỉnh dậy sẽ lại đến cũng không muộn.”
“Nhưng Thục phi nương nương lại không chịu rời đi, còn cố ý quỳ ngay dưới nắng lớn giữa sân.”
“Ngụy vương phi sợ nàng phơi nắng lâu sinh bệnh, nên sai nô tỳ đi lấy ghế và dù ra che nắng cho người. Nhưng nương nương không chịu rời đi, Ngụy vương phi cũng không tiện bỏ đi, chỉ đành ở lại bên cạnh trông nom.”
“Ban đầu cũng chưa có gì, chẳng rõ thế nào tỳ nữ của Thục phi nương nương đột nhiên phát điên, tay chân loạn xạ, ra sức xô đẩy nô tỳ bên người chúng ta.”
“Và rồi… chính là lúc Ngụy vương phi nương nương bị đẩy ngã trên mặt đất.”
Phỉ Thúy vừa nói, nước mắt cũng bắt đầu rơi: “Nô tỳ khi ấy sợ đến choáng váng, chỉ biết hét lên rồi lập tức chạy đi cầu xin Hoàng Thượng truyền thái y…”
Sau khi nói xong, Phỉ Thúy phủ phục trên mặt đất, dập đầu liền ba cái thật mạnh, giọng lạc đi: “Chuyện tình chính là như thế, nếu nô tỳ có nửa lời dối trá, nguyện trời tru đất diệt, ngày sau chết không toàn thây!”
“Được rồi!” Thái hậu gật đầu, phất tay: “Ai gia đã rõ, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, tránh ở đây nhìn mà thêm phiền lòng.”
Rồi Thái hậu quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, thanh âm không nhanh không chậm, nhưng từng chữ đều bén như lưỡi dao: “Nghe nói lúc Ngụy vương phi ngã xuống đất, Hoàng Thượng vừa lúc có mặt, chẳng phải chính mắt nhìn thấy rõ ràng sự tình xảy ra thế nào? Không bằng Hoàng Thượng nói một lời công đạo, là Ngụy vương phi vô cớ vu cáo một nô tỳ xa lạ, hay là… chính cái nô tỳ kia ỷ thế chủ nhân, sinh tâm hãm hại?”
Khi ấy tình huống hỗn loạn, Hoàng Thượng đích thực là chưa thấy toàn bộ. Lúc này cũng không cần che giấu gì thêm, liền hạ lệnh: “Người đâu, đem tỳ nữ kia kéo xuống, đánh một trăm trượng!”
“Khoan đã!” Thái hậu lại mở miệng, ánh mắt không rời khỏi Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng cho rằng, chỉ trừng phạt một nô tỳ là có thể kết thúc?”
Lời này như một tia sét giữa trời quang. Thục phi nghe vậy, tim liền run rẩy. Bà ta biết rõ, Thái hậu sợ là thừa dịp này muốn nhân cơ trừ khử mình. Quả nhiên, từng bước từng bước đều là lưới trời lồng lộng, khó mà thoát thân.
Thục phi lập tức bò lên, cố sống cố chết quỳ trước mặt Hoàng Thượng và Thái hậu, tóc tai rối bời, trên trán là một cục sưng đỏ tấy lên do khi nãy bị Thái hậu ném trúng.
Bà ta da trắng như tuyết, giờ đây vết thương càng lộ rõ vẻ ghê người. Nhưng bà ta không màng đến đau đớn, chỉ gắt gao níu lấy vạt long bào của Hoàng Thượng, khóc lóc cầu xin: “Tất cả… đều là lỗi của thần thiếp. Nếu không phải thần thiếp tự ý đến Khôn Ninh Cung thỉnh an, sẽ không có chuyện hôm nay. Thần thiếp nhận sai rồi, lần sau tuyệt không dám nữa.”
“Hoàng Thượng, Hồng Lăng… nàng không cố ý. Lú đó tình thế hỗn loạn, nàng lỡ tay cũng là bởi thần thiếp sai khiến nàng theo hầu. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nếu thật trượng một trăm gậy, dù không chết cũng phế mất. Thần thiếp cầu xin Hoàng Thượng, tha cho nàng một con đường sống...”
Hoàng Thượng cúi đầu nhìn mỹ nhân đang khóc quỳ trước mặt mình, nhất thời cũng không nói nên lời.
Thái hậu lạnh lùng mở miệng: “Quách Thục phi, năm lần bảy lượt tới Khôn Ninh Cung gây sự. Mỗi lần đến là một lần ồn ào, mà lần nào cũng có chuyện. Biết rõ Hoàng hậu mang tâm bệnh, vậy mà lần nào cũng giả vờ hồ đồ, làm ra vẻ trong sạch vô tội, nhưng lại lần nào cũng khiến Hoàng Thượng và Hoàng hậu vì ngươi mà tranh chấp.”
Ánh mắt Thái hậu chuyển lạnh, lời lẽ càng lúc càng cay nghiệt: “Hôm nay may mà có Ngụy vương phi ở đây, nếu không, chỉ bằng hai chủ tớ các ngươi ồn ào náo loạn, chẳng lẽ lại để Hoàng hậu phát bệnh thêm lần nữa?”
Nói tới đây, ngữ khí của Thái hậu đã mang theo oán khí sâu dày: “Hoàng Thượng yêu sủng Thục phi, ai gia không cần biết. Nhưng chẳng lẽ Hoàng hậu, Quý phi đều là người có cũng được, không có cũng xong? Nô tỳ Trường Xuân Cung đánh Ngụy vương phi thì đã sao? Chỉ cần các ngươi vui, ngày mai ngay cả ai gia cũng có thể bị đánh?”
Bà nói một mạch không nghỉ, đến cuối cùng, lời đã như châm lửa vào thuốc nổ: “Từ nay về sau, Hoàng Thượng cũng không cần nhớ đến Ngụy vương, Thái tử, Tề Vương gì nữa! Có một Triệu vương là đủ rồi. Dù sao những nhi tử khác vất vả trăm bề, đến con dâu bị uất ức cũng không có ai làm chủ.”
“Nếu đã vậy, thiên hạ này cũng chẳng cần họ Chu nữa. Ai gia thấy… nên đổi họ Quách đi!”
Lời vừa dứt, đại điện lặng ngắt như tờ.
Hoàng Thượng nhất thời kinh hãi, rốt cuộc hiểu rõ sự tình đã không thể vãn hồi. Hắn lập tức đứng lên, cúi người hành lễ với Thái hậu, giọng nói lộ rõ kính cẩn: “Mẫu hậu nói chí phải. Hài nhi... sao dám không nghe? Lần này, việc xử trí Trường Xuân Cung, toàn quyền giao cho mẫu hậu làm chủ. Hài nhi tuyệt không nhúng tay.”
Thái hậu hừ lạnh: “Đã vậy, theo ý ai gia, nô tỳ kia nếu không nghiêm trị, khó mà trấn an lòng người. Một trăm trượng còn nhẹ, lập tức xử theo cung quy!”
Thái hậu vốn là người nhân hậu, thường ngày đối đãi cung nhân đều khoan dung, ôn hòa. Nhưng hôm nay, bà thật sự nổi giận rồi.
Hôm nay Thái hậu nghiêm phạt, không chỉ là vì Diêu Phẩm Nhàn – cái danh Ngụy vương phi đó – mà là vì sự yên ổn trong hậu cung, vì đại cục Chu gia, thậm chí rộng hơn… là vì xã tắc thiên hạ, trăm họ muôn dân.
Nếu không thừa dịp này mà ra tay răn đe, thì về sau có trời mới biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì. Mà một khi đã ra tay, thì phải đánh một đòn thật đau, thật nặng.
Cho nên Thái hậu tuyệt đối không nhân nhượng, thậm chí còn thản nhiên hạ chỉ: “Đem nô tỳ kia kéo xuống, chói chặt tay chân, đưa đến ngoài Trường Xuân Cung! Cho toàn thể nô tài ở Trường Xuân Cung đều mở to mắt mà nhìn!”
“Dạ rõ! Thái hậu nương nương!” Một ma ma bên cạnh Thái hậu đích thân ra tay, lập tức sai người kéo nô tỳ nọ xuống, mặc cho ả giãy giụa, kêu khóc thảm thiết, không ai thèm liếc mắt.
Còn Thục phi, khi nhìn thấy tỳ nữ thân cận bị lôi đi như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, cả người ngã rạp xuống đất, mặt không còn chút huyết sắc.
Nhưng hiển nhiên, Thái hậu còn chưa dừng lại.
Ánh mắt Thái hậu lạnh băng quét tới, giọng nói dù bình thản nhưng từng chữ lại lạnh như băng tuyết đầu đông: “Một con nô tỳ mà cũng dám tác oai tác quái như thế, nếu không phải là ngươi dung túng, ai dám tự tung tự tác?”
“Ngươi dưới gối có Triệu vương, ai gia còn phải để lại chút mặt mũi. Cho nên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha.”
“Thứ nhất, kể từ nay về sau, ngươi không được phép bước chân vào Khôn Ninh Cung nửa bước. Nếu dám trái lệnh, lập tức xử theo cung quy.”
“Thứ hai, cấm túc tại Trường Xuân Cung, đóng cửa ăn năn ba tháng. Trong thời gian ba tháng, mỗi mười ngày vả miệng năm mươi cái.”
“Nếu sau ba tháng ngươi vẫn chưa biết hối cải, ai gia sẽ tiếp tục phạt không tha.”
Thái hậu vừa dứt lời, đã quay đầu phân phó: “Quan ma ma, đưa Thục phi về Trường Xuân Cung. Hôm nay trước đánh đủ năm mươi bạt tai.”
“Tuân lệnh, Thái hậu nương nương.”
Chuyện đánh chết một con nô tỳ, Hoàng Thượng còn có thể nhắm mắt làm ngơ. Nhưng phạt Thục phi nặng tay như vậy, hắn rốt cuộc cũng thấy quá đáng, trong lòng sinh ra do dự, liền khẽ lên tiếng cầu tình: “Mẫu hậu, Thục phi, nàng… nàng đã biết sai rồi. Ngài xem, có thể tha một chút được không?”
Nhưng Thái hậu chẳng những không cảm động, trái lại sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần. Bà nhìn hắn, chất vấn: “Phạt vài bạt tai thì tính là cái gì? Mặt có nát, dưỡng vài ngày cũng liền lành. Nhưng Hoàng Thượng ở Khôn Ninh Cung nửa ngày, có từng liếc mắt tới Hoàng hậu một cái?”
“Có từng hỏi nàng một câu, xem nàng có vì chuyện này mà bệnh lại hay không?”
“Có từng hỏi Quý phi một lời, xem nàng nghĩ gì? Người bị thương là con dâu nàng!”
Quý phi nghe đến đây, khẽ cúi đầu, cắn môi trầm mặc, không nói một lời, càng không dám nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng đành im lặng. Lúc này có nói gì cũng vô ích, hắn chỉ lặng lẽ quay người, làm như không nghe thấy tiếng Thục phi vẫn đang yếu ớt cầu xin sau lưng.
Mà Thục phi thì bị bà ma ma bên Từ Ninh Cung kéo đi, tay chân vô lực, thần trí mơ hồ.
Khi đi ngang qua Diêu Phẩm Nhàn, nàng bỗng nghe được một âm thanh rất nhỏ vang lên trong đầu:【Đinh ~ Thọ mệnh giá trị +10 tháng】
***
Chưa đến một chén trà thời gian, “thánh thủ phụ khoa” – Chu thái y – đã vội vã tới nơi.
Sau khi cẩn thận bắt mạch, kiểm tra kỹ lưỡng, Chu thái y khẽ gật đầu, an lòng bẩm báo: “Ngụy vương phi thân thể khỏe mạnh, không có tổn thương nội tạng hay ảnh hưởng gì tới tử cung. Sau này sinh dưỡng con cái, hoàn toàn không có gì đáng ngại. Xin nương nương yên tâm.”
Diêu Phẩm Nhàn nghe xong, cuối cùng cũng yên lòng, nước mắt vẫn còn vương nơi khóe mắt nhưng đã dần ngừng rơi.
Cuộc náo loạn hôm nay, ban đầu nàng vốn không ngờ Thái hậu lại nghiêm trị đến mức hạ lệnh trượng tễ* tỳ nữ Hồng Lăng.
*Trượng tễ (杖责) nghĩa là dùng gậy đánh để phạt, thường được áp dụng trong cung đình hoặc nhà quyền quý ngày xưa.
Nhưng ngẫm lại, trong lòng nàng cũng hiểu, Thái hậu làm vậy chưa chắc hoàn toàn là vì nàng.
Chủ tớ Thục phi đã cậy sủng mà kiêu, ngông cuồng quá lâu trong cung. Bao nhiêu lần gây chuyện, đã khiến Thái hậu chướng mắt từ sớm. Chỉ là xưa nay bà nhân hậu, rộng lượng, không tiện xuống tay mà thôi.
Nay sự việc vừa khéo bùng phát ngay tại Khôn Ninh Cung, lại chạm đến Ngụy vương phi nàng – người mà Hoàng hậu quý trọng, cũng là cháu gái Thái hậu nâng niu trong lòng bàn tay – vậy thì đây chẳng khác gì đưa đến tận miệng một cái cớ danh chính ngôn thuận để ra tay cảnh cáo.
Thái hậu vẫn luôn nhân từ, ứng xử với người trong cung từ trên xuống dưới đều rất tốt. Nếu không phải bị ép đến đường cùng, bà tuyệt đối không dễ dàng nổi giận như hôm nay.
Thế nên, suy cho cùng, chuyện này nếu phải có người chịu trách nhiệm, thì kẻ đầu tiên đáng trách chính là Thục phi.
Mà dĩ nhiên… người tiếp theo, cũng không thoát khỏi liên đới, chính là vị Hoàng Thượng kia, người đã dung túng Thục phi bấy lâu nay.