Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Chương 67: Chương 67

Tôn Kế Cương đảo mắt, cuối cùng cười hòa nhã nói: “Ngọc Diên là mẫu thân, tất phải hy sinh vì hài tử. Ta nghĩ bản thân nó cũng muốn giữ lấy con. Lời thân gia nói rất đúng.”

Chỉ cần Lệ Vương điện hạ thuận lợi đăng cơ, vinh hoa phú quý ông ta hưởng chẳng hết. Lúc này lại càng cần Hàn gia ra sức trợ giúp. Ông ta gả nữ nhi vào Hàn gia vốn là để kết thân, giành lấy chỗ dựa, tuyệt đối không thể vì một nữ nhi mà làm trái lại.

Sắc mặt Hàn lão gia có phần dịu lại.

Võ thị đơn độc đứng đó, vừa giận, vừa uất, vừa hận!

“Đúng là hoang đường! Ngọc Diên là mẫu thân nhưng nó cũng là nữ nhi của ông! Tôn Kế Cương, ông là phụ thân của nó, sao ông không hy sinh vì con mình, xả thân vì con mình? Dựa vào đâu bắt nó phải hy sinh vì một đứa trẻ chưa ra đời?!”

Tôn Kế Cương tránh ánh mắt bà ấy, gắt gỏng nói: “Ngươi là phụ nhân, biết gì mà nói!”

 

Phượng Hòa chẳng buồn chen lời, rửa tay trong chậu đồng, thong thả lau khô tay rồi mới nhàn nhạt mở miệng: “Giữ mẹ hay giữ con, các người nói chẳng tính, ta là đại phu, lời của ta mới tính.”

Tiếng cãi vã bỗng dưng lắng xuống.

Võ thị ánh mắt sáng lên, khẩn thiết nhìn Phượng Hòa: “Vương nữ, xin người nhất định phải cứu lấy Ngọc Diên!”

Sắc mặt Hàn lão gia trầm xuống.

“Ngươi dựa vào đâu mà làm chủ!” Hàn Thư tức đến xanh mặt, nghiến răng nói: “Nếu ngươi dám tổn hại đến mạng nhi tử ta, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”

Hắn ta đã nghĩ kỹ, chuyện hôm nay khiến tình nghĩa giữa hắn ta và Tôn Ngọc Diên tan vỡ, dẫu nàng ta sống được cũng thành phu thê ly tán. Thà bỏ mẹ giữ con rồi cưới người mới, chẳng phải sướиɠ hơn sao?

Phượng Hòa khẽ cười: “Ai nói với ngươi là nàng ấy mang thai nhi tử?”

 

Hàn Thư ngẩng đầu, giọng chắc như đinh đóng cột: “Đại phu nói rồi, thai lần này là nhi tử!”

“Nhi tử?” Phượng Hòa bật cười, không chút lưu tình: “Là nữ nhi.”

Mọi người như nín thở trong thoáng chốc.

Sắc mặt Hàn lão gia tối sầm, không cần suy nghĩ liền quát: “Không thể nào! Nhất định là nhi tử!”

Hàn Thư cũng cứng đầu không nhận: “Ngươi cố tình lừa bọn ta, muốn khiến ta giữ mẹ bỏ con! Đừng mong bọn ta mắc mưu!”

Phượng Hòa chẳng buồn đôi co.

Tôn Kế Cương lúc này đang hận nàng nghiến răng, lập tức quát lớn: “Ngươi thì biết gì về y thuật, bớt ở đây giả thần giả quỷ! Nữ nhi ta không cần ngươi trị, cút ngay cho ta!”

Võ thị đỏ ngầu hai mắt, tát cho ông ta một bạt tai: “Tất cả đều tại ông! Nếu không phải ông nhờ Vương gia nhốt Vương nữ trong hí lâu, sao có thể trì hoãn đến mức này! Nếu nữ nhi ta có mệnh hệ gì, ta liều mạng với ông!”

 

Hai người xông vào đánh nhau.

Thân thể Tôn Kế Cương đã sớm bị tửu sắc bào mòn, chỉ có thể ôm đầu mà chạy trốn.

Một nha hoàn bưng thuốc vào, thấy cảnh tượng trong phòng, sợ tới đứng chết lặng ở cửa.

Phượng Hòa lãnh đạm nói với mọi người: “Ra ngoài hết đi.”

Hàn gia đứng lì bất động.

Hàn Thư trừng mắt nhìn Phượng Hòa, mặt dày vô sỉ nói: “Nếu ngươi không giữ con, bọn ta không đi! Cũng đừng mong tiếp tục đỡ đẻ cho Ngọc Diên! Hàn gia bọn ta thà chuẩn bị sẵn hai cỗ quan tài, an táng cả mẹ lẫn con cho đẹp mặt!”

“Hàn Thư!” Võ thị tóc tai rối bời, mắt như bốc lửa, chỉ tay vào hắn ta mắng: “Ngươi muốn Ngọc Diên chết sớm để tiện nhân của ngươi danh chính ngôn thuận vào cửa đúng khôngg! Đừng có nằm mơ!”

Bên trong đột nhiên truyền ra tiếng khóc thê lương tan nát cõi lòng.

Giọng của Tôn Ngọc Diên khản đặc, vang lên giữa đêm như kim đâm vào tai.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận