Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng
Chương 62: Chương 62
Vừa dứt lời, tay nàng khẽ động, con dao lại đâm sâu vào thêm một chút nữa.
Lương Thăng đau đớn kêu gào thảm thiết, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, sợ hết hồn hết vía hét lớn: “Các ngươi đừng qua đây!”
Phượng Hòa vẫn mỉm cười, song trong mắt nàng chẳng hề có chút cảm xúc nào.
Nàng vốn chẳng phải loại người cam chịu nhẫn nhịn. Trước đây không động thủ là vì chưa dò rõ tình hình Đại Úc, càng ít gây chú ý càng tốt. Nay bọn họ đã dồn nàng đến đường cùng, nàng cũng chẳng cần nhịn nữa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào, cuối cùng chỉ còn biết hướng về phía Lệ Vương. Dù sao bữa tiệc hôm nay là do Lệ Vương chủ trì, giờ xảy ra chuyện lớn thế này, e là khó mà kết thúc êm đẹp được.
Ánh mắt Lệ Vương âm trầm nhìn Phượng Hòa, cố giữ bình tĩnh mở lời: “Vương nữ, có gì từ từ nói, mọi người chỉ là đùa giỡn một chút thôi, cớ sao lại làm to chuyện đến mức này? Ngươi thu dao găm lại trước đã…”
“Được thôi.” Khóe môi Phượng Hòa khẽ nhếch, một tay rút phắt con dao ra.
Máu tươi từ bụng Lương Thăng lập tức phun như vòi phun nước.
Trái tim tất cả mọi người đều suýt nữa thì nhảy vọt lên tận cổ họng.
Phượng Hòa đưa tay che miệng, nhìn vết thương trào máu, giả vờ vô tội kinh hô một tiếng: “Ôi chao! Vương gia bảo ta rút, ta rút liền mà.”
Lương Thăng rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt trợn trắng, ngất xỉu tại chỗ.
Lệ Vương nghẹn lời.
… Hắn ta bảo rút ra? Hắn ta bảo nàng rút kiểu đó à!
Một hơi nghẹn lại nơi cổ họng, sắc mặt đen như đít nồi.
Phượng Hòa chậm rãi đứng dậy, những viên ngọc châu trên búi tóc nhẹ nhàng dao động theo động tác của nàng, trên chiếc váy trắng tuyết vương vài giọt máu, tựa như hồng mai điểm xuyết.
Toàn thân nàng mang theo một khí cốt kiên cường, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, đuôi mắt đỏ ửng như điểm son, vài lọn tóc đen như mực vương vất trên cần cổ trắng ngần, môi son nhuốm máu, ngẩng đầu nhìn chúng nhân, chậm rãi nở một nụ cười lạnh. Dung mạo rực rỡ tựa phù hoa, diễm lệ gần như yêu mị.
Đích thị là một mỹ nhân độc ác.
Đám người nhìn dung nhan tuyệt thế của nàng cùng dao găm lóe hàn quang trong tay, bất giác lùi về sau nửa bước, trong ánh mắt vừa có vẻ khϊếp sợ, lại vừa là khát vọng không thể che giấu.
Chỉ có Lăng Kiến Triệt vẫn ung dung đứng bên cạnh nàng, ánh mắt sâu thẳm đặt trọn nơi nàng.
Phượng Hòa thu dần ý cười nơi khóe môi, thong thả lau máu trên lưỡi dao, ánh mắt tĩnh lặng nâng lên: “Ta là con tin, ai ai cũng có thể chà đạp, nhưng chớ quên, Hoàng thượng sẽ không gϊếŧ ta. Ta dám lấy mạng đánh cược cùng các ngươi.”
Nàng, một con tin tuy chẳng chút quan trọng nhưng Huệ Đế sẽ không để nàng chết. Bằng không về sau còn ai dám đưa con tin tới Đại Úc? Nàng có thể chết trên đường tới đây, nhưng tuyệt đối không thể chết dưới chân thiên tử. Chỉ cần không phạm trọng tội tày trời, Hoàng đế sẽ không động đến mạng nàng.
Hai mắt Phượng Hòa đỏ ngầu, lạnh lùng nhìn về phía Lệ Vương, từng chữ chắc như đinh đóng cột: “Nếu khơi mào chiến sự giữa Đại Úc và chư quốc, các ngươi có gánh nổi hay không?”
Sắc mặt Lệ Vương cứng lại, biết rõ lời này là nhắm vào hắn ta.
Nếu hắn ta có dã tâm tranh đoạt ngôi vị thì càng không thể khiến Hoàng đế sinh lòng chán ghét.
Nếu hôm nay chuyện này làm ầm ĩ dẫn đến việc ảnh hưởng tới bang giao giữa Đại Úc với Đàm Âm và Vụ Đô, Hoàng đế tất sẽ trách tội hắn ta. Khi đó chính là được chẳng bù mất.
Lăng Kiến Triệt từ tốn cất lời: “Đại Úc và Đàm Âm tuy thắng một trận, song nguyên khí đại thương, quốc khố trống rỗng. Lúc này mà dấy binh khởi chiến, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ nổi giận.”