Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 231: Chương 231
Khi người kia chạm vào má mình, Khương Lưu Huỳnh liền nắm lấy cánh tay hắn, không hề phản kháng mà lại tỏ ra yếu đuối, nói:
“Em rất sợ… có thể đừng ở đây được không? Ở đây nguy hiểm lắm, trước tiên đưa em về có được không?”
Dáng vẻ ngoan ngoãn ấy đã phần nào xoa dịu sự khó chịu vừa rồi mà gã đàn ông phải chịu.
Nhưng miếng thịt đã dâng đến miệng, sao hắn có thể từ bỏ?
Hắn bắt đầu dỗ dành:
“Đừng sợ, ở đây không có ai khác đâu…”
Rồi chậm rãi đưa tay từ má cô gái trượt xuống cổ, ánh mắt dán chặt vào làn da cô, hoàn toàn không để ý đến mùi thơm lạ lùng thoang thoảng trong không khí, dù có chú ý thì chắc cũng chỉ nghĩ đó là hương thơm cơ thể của cô gái.
“Tiểu điềm tâm, mặc ít thế này là cố tình quyến rũ anh sao?”
“Chậc chậc, đến anh còn thấy không nỡ đưa em đến—”
Lời gã béo còn chưa dứt thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt ghê tởm cũng biến mất, “Á!”
Một giây sau, hắn run rẩy rút tay về hét toáng lên, liên tục lùi về phía cửa.
Khoảng cách giữa hai người phút trước còn rất gần, giờ đã xa như thể cách cả thế giới.
Lưng hắn gần như dán chặt vào cửa xe, mắt trợn tròn, mặt tái mét, như phát điên mà lẩm bẩm một mình:
“Cô… sao lại là cô… chẳng phải cô đã c.h.ế.t rồi sao? Ma… cô là ma… cô quay lại tìm tôi báo thù, không, đừng, đừng g.i.ế.c tôi, đừng g.i.ế.c tôi!”
Ngay lúc hắn sắp sụp đổ, Khương Lưu Huỳnh cất giọng ngây thơ xen vào:
“Có chuyện gì vậy, tiên sinh?”
Giọng cô nghe mềm mại, nhẹ nhàng khiến tất cả người xem trong phòng livestream đồng loạt nhột tai, ngay cả những người chỉ trích cô nặng nề nhất cũng đồng loạt ngừng lại gãi tai, vài giây sau mới tức giận mắng:
[Khương Lưu Huỳnh đúng là biết giả vờ, vừa nãy còn cứng rắn với quản lý, giờ đã lên xe người khác. Không phải tôi nói chứ, mắt nhìn người của cô ta kém quá thể, chọn một tên mập mỡ mấy lớp là sao? Mắt anh ta nhỏ như hạt đậu xanh, mặt tròn như cái đĩa, môi dày như xúc xích, với cái mặt đó mà cô cũng dám làm nũng sao?]
Không nhận ra rằng mục tiêu bị công kích dần dần đã chuyển hướng.
Tuy nhiên, khi hình ảnh chuyển từ tên béo sang Khương Lưu Huỳnh, tất cả mọi người đều bị dọa sợ.
Không sai, là bị dọa.
Không biết từ lúc nào, vài lọn tóc của cô đã rũ xuống, che khuất phần nào khuôn mặt.
Qua kẽ tóc, mọi người mơ hồ thấy được đôi mắt cô – ánh mắt đáng sợ rợn người, hoàn toàn đối lập với giọng nói dịu dàng cố tình giả vờ kia.
“Trời ơi——”
Gris, người đã bị sốc nhiều lần trước màn hình livestream, lại một lần nữa ngạc nhiên há hốc miệng.
Trước đây anh ta ngạc nhiên vì không nghĩ cô gái ấy có quá khứ như vậy, bây giờ lại kinh ngạc vì không ngờ sau khi rời đi, cô lại đi tìm tên cặn bã kia.
Cũng chẳng rõ Ava đã làm gì với hắn mà khiến hắn sợ đến mức ấy, nhưng nói đến sợ…
Gris cũng sợ ánh mắt của cô gái ấy, đây là lần đầu tiên anh thấy biểu cảm như vậy trên gương mặt Ava.
Và đây cũng là lần thứ hai anh đưa ra kết luận về Ava:
Tử thần.
Gris hiểu rõ Ava không hề quan tâm đến sự nghiệp. Cô không có ước mơ trong ngành này, cũng không ham mê tiền bạc, vậy thì cô đến tìm tên thiếu gia tai tiếng kia để làm gì?
Hơn nữa, là ngay sau khi anh ta mơ hồ nhắc đến đám người khốn nạn đó, cô lập tức tìm đến một trong số họ.
Đám người đó có sở thích bệnh hoạn đặc biệt với những cô gái tóc vàng, còn mua cả một hòn đảo để nuôi dưỡng nô lệ tình dục…
Những cô gái không có bối cảnh như Ava chính là mục tiêu của chúng.
Gris không khỏi lo lắng cho cô, dù biết chuyện này đã là quá khứ, nhưng anh ta hoàn toàn không biết gì về những gì xảy ra sau đó.
Vả lại… dường như cũng chính vào thời điểm đó mà Ava “biến mất”, để lại một lá thư rồi rời khỏi căn hộ mà anh ta chuẩn bị cho cô.
Kéo xuống xem tiếp—
Tên béo cảm thấy trước mắt mờ ảo, hồn ma vừa rồi bỗng biến mất ngay trước mắt hắn, trở lại thành gương mặt xinh đẹp của Ava.
“Không… không có gì, buộc tóc lại cho tôi.”
Khương Lưu Huỳnh không nói hai lời, lập tức làm theo. Khuôn mặt trắng nõn không tì vết của cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh sáng.
Đừng nói là máu, đến một nốt ruồi cũng không có – hoàn hảo như một mỹ nhân được dựng lên từ mô hình 3D.
Lúc này tên béo cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau chuyện vừa xảy ra, hắn đã hoàn toàn mất hứng thú, vẫn còn hoảng loạn, hắn vội dời ánh mắt đi, không dám có thêm ý nghĩ gì khác.
Cùng lúc đó, tảng đá trong lòng Khương Tư Niên và Khương Thành Du cũng rơi xuống.
Tuy họ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi sự lo lắng tan biến, sự phẫn nộ lập tức trào lên trong lòng Khương Tư Niên.
Anh ta nghiến răng, nắm c.h.ặ.t t.a.y đ.ấ.m mạnh xuống đất, giận dữ hét lên qua màn hình với Khương Lưu Huỳnh:
“Em thật hồ đồ, thật sự quá hồ đồ! Đã trốn ra được rồi sao không về nhà?”
“Chẳng lẽ… sự nghiệp lại quan trọng đến vậy sao? Anh có thể nuôi em, cả đời cũng được.”
Khương Thành Du cũng đầy thắc mắc.
Anh ta cũng là người trong giới, nếu lúc đó Lưu Huỳnh quay về và nói rõ nguyện vọng với anh, chắc chắn anh ta sẽ giúp cô trở thành ngôi sao lớn.
“Tại sao… lại không thể thử tin tưởng anh một lần nữa chứ…”
Anh ta thì thầm với vẻ thất thần, nhưng trong lòng đã dần hiểu ra câu trả lời.
Em gái anh ta… đã sớm hoàn toàn tuyệt vọng với anh ta rồi.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Lưu Huỳnh theo tên béo bước lên một con du thuyền.