Sau Khi Ký Ức Bị Phơi Bày, Những Người Từng Bắt Nạt Cô Đều Khóc
Chương 174: Chương 174
Bên kia đại dương, giữa đêm khuya thanh vắng,
Trong một tòa trang viên rộng lớn với phong cách trang trí Tây Âu,
Một cụ bà mang gương mặt châu Á đột nhiên cảm thấy nghẹn ở tim, ôm lấy n.g.ự.c rồi bật dậy trên giường.
“Hộc… hộc…”
Không chỉ vậy, bà còn lộ rõ vẻ mặt đau đớn, thở dốc từng hơi nặng nề.
Ngay lúc này, người đàn ông tóc bạc với khuôn mặt châu Âu nằm cạnh bà cũng nhanh chóng tỉnh giấc.
Ông vội ngồi dậy, vỗ nhẹ lưng vợ, cất giọng lo lắng bằng tiếng Trung trôi chảy:
“Em yêu, em sao thế? Mấy ngày nay đều như vậy…”
Cứ đến nửa đêm là bà khó ngủ, thỉnh thoảng còn giật mình ngồi bật dậy.
Hạt Dẻ Rang Đường
Nhưng ngoài triệu chứng này ra thì không có dấu hiệu bệnh tật nào khác, ngay cả bác sĩ cũng bảo rằng cơ thể bà hoàn toàn khỏe mạnh.
Người phụ nữ ấy có mái tóc hoa râm, nhưng làn da lại nhẵn mịn, không hề có dấu hiệu chảy xệ như những người già cùng tuổi.
Nếu không nhìn tóc bạc hay nghe giọng nói của bà, có lẽ không ai nghĩ rằng bà đã bảy mươi tuổi.
Bà chỉ khẽ phất tay, giọng nói chậm rãi:
“Không… không sao… Chỉ là trong lòng thấy nặng nề quá, như có gì đó đè lên n.g.ự.c vậy. Còn có cảm giác như lửa đốt khắp người, nóng rát đến đau…”
Người đàn ông tên Jack lập tức trầm mặt, rồi lại tỏ ra áy náy:
“Chẳng lẽ… là do lọ kem dưỡng da anh mua cho em có vấn đề? Anh… sáng mai anh sẽ đi tìm họ ngay!”
Nghe vậy, bà Khương Thục hơi ngẩn ra, nhìn làn da mình—quả thực trơn mịn hơn gấp bội—rồi lắc đầu:
“Chắc không phải đâu… Em cảm thấy nó liên quan đến tim em nhiều hơn. Lần gần nhất em có cảm giác thế này là…”
Nói đến đây, giọng bà khựng lại, sống mũi chợt cay xè.
Một thoáng im lặng, bà tiếp tục:
“Thôi bỏ đi… Có lẽ là do em ở mãi trong nhà nên thấy bức bối. Em ra ngoài đi dạo một chút, anh cứ ngủ trước đi.”
“Không được đâu, em yêu à. Bây giờ khuya lắm rồi, dù nhà mình có vườn hoa rộng đi nữa thì bên ngoài tối lắm. Hay là mình cùng xem phim đi?”
Đề nghị này cũng không tệ, dù sao cũng không ngủ được.
Bà Khương Thục gật đầu đồng ý.
Thế nhưng, ngay khi màn hình thông minh bật lên, trước tiên lại xuất hiện một đoạn quảng cáo—không, chính xác hơn là nội dung đang tự động phát sóng.
Jack nhìn chằm chằm cô gái trẻ trong màn hình, một nửa khuôn mặt cô bị vấy máu, liền kinh ngạc kêu lên:
“Cô gái châu Á này… hình như anh đã gặp qua rồi! Đây là phim truyền hình mới à? Sao lại có nhiều người bình luận thế?”
【Mẹ kiếp, cứ chờ đấy! Vương Quyên, bà cứ chờ đấy! Tôi biết bà bị cảnh sát bắt rồi, tôi đứng ngay trước đồn đây này! Có gan thì ra đây, xem tôi có đánh cho bà tàn phế không!】
【Khương Diễm cũng là một thứ rác rưởi! Nhà họ Khương không có ai tốt đẹp cả!】
【Tức c.h.ế.t mất! Vương Quyên, bà đúng là đồ đê tiện! Tôi đã ghi hình lại và gửi cho cảnh sát rồi! Chỉ riêng vụ g.i.ế.c Khương Nhược đã đủ để bà ngồi tù mấy năm! Giờ lại còn định g.i.ế.c người nữa, tôi nhất định sẽ giúp bà giành lấy án tử hình!】
Trước màn hình, đôi mắt bà Khương Thục lập tức dừng lại ở hai chữ quen thuộc nhất trong đống bình luận ấy.
Bà nhanh chóng giật lấy điều khiển, bấm vào chương trình đang phát sóng.
Vừa nhấn vừa thì thào:
“Khương Nhược… Khương Nhược… Em thấy họ nhắc đến con em rồi… Cô gái trong màn hình này… có phải là con bé Nhược Nhược của em không?”
Jack thấy vợ mình như vậy, liền vội vã muốn giật lại điều khiển để tắt chương trình này.
Nhưng lần này, bà Khương Thục lại rất kiên quyết, không chần chừ mà bấm vào live stream, rồi nhanh tay ném thẳng điều khiển qua cửa sổ.
Động tác dứt khoát đến mức chẳng giống một bà lão bảy mươi chút nào.
Jack trầm ổn hơn, cố dịu giọng khuyên nhủ:
“Em yêu! Em không thể như vậy được! Đây chỉ là một chương trình truyền hình ở Hoa Hạ thôi, trùng tên thì có gì lạ đâu? Với lại em nhìn xem, trong màn hình đâu có ai quen thuộc đúng không?”
Thế nhưng, khi nói câu này, chính ông cũng có chút chột dạ.
Vì càng nhìn, ông lại càng thấy cô gái kia quen mắt.
Càng giống với… đứa con gái duy nhất của ông.
Nhưng Nhược Nhược của ông không thể nào còn nhỏ như vậy được.
Và quan trọng nhất là… con bé đã rời khỏi thế gian từ lâu rồi.
Bà Khương Thục không thèm quan tâm đến những gì Jack nói, mà chạy thẳng đến sát màn hình, chỉ vào cô gái bên trong đang lau vết m.á.u trên mặt, rồi nói với Jack:
“Jack, anh nhìn đi! Đây chính là con gái của em! Anh nhìn xem, chúng giống nhau biết bao!”
Lúc này, Khương Lưu Huỳnh trong màn hình đã lau sạch vết m.á.u trên mặt.
Gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo ấy, ngay cả nốt ruồi lệ ở khóe mắt cũng nằm đúng vị trí như xưa.
Điểm khác biệt lớn nhất có lẽ là đường nét phương Đông của Khương Lưu Huỳnh đậm hơn Khương Nhược một chút.
Nhưng cho dù vậy, Jack vẫn đứng sững sờ khi nhìn thấy khuôn mặt ẩn sau những vết m.á.u kia.
Ông hơi hé môi, nhưng lại chẳng thể nói nên lời, cứ nhìn chằm chằm hồi lâu.
Trong khi đó, bà Khương Thục đã vô cùng kích động, vui mừng hét lên:
“Con gái em chưa chết! Con gái em chưa chết!”
Những tiếng gọi lặp đi lặp lại ấy cuối cùng cũng kéo Jack về thực tại.
Ông nhìn người vợ đã lâu lắm rồi chưa từng vui vẻ như thế, trong lòng dù không muốn cũng đành phải lên tiếng.
Ông khẽ ôm vai bà, nhẹ giọng nói:
“Em yêu, em quên rồi sao… Trước đây Nhược Nhược còn có một đứa con gái nữa. Cô bé này… có lẽ chính là cháu ngoại của chúng ta…”
Ông vốn định gọi tên cô bé, nhưng nhất thời lại không nhớ ra được.
Nhờ lời nhắc nhở của ông, Khương Thục ngẩn người, rồi chậm rãi mở miệng, giọng nói run rẩy:
“Khương… Lưu Huỳnh… Hức… Con gái của chúng ta… Nhược Nhược sao có thể bỏ lại chúng ta và con bé mà ra đi như thế chứ…”
Tiếng khóc của bà ngày càng nghẹn ngào, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Trong ánh mắt bà tràn đầy nỗi bi thương.
Jack cũng lặng lẽ đứng bên cạnh, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Ông muốn an ủi vợ, nhưng mỗi lần đối mặt với chuyện đau lòng thế này, lời nói của ông luôn trở nên vô nghĩa.
Ông định đi rút dây nguồn, không muốn để vợ tiếp tục đau lòng khi nhìn thấy những thứ này nữa.
Nhưng đúng lúc đó, những câu chữ xuất hiện trên màn hình lại khiến ông sững sờ.
【Nếu Khương Nhược còn sống, chắc chắn sẽ rất đau lòng… Con gái ruột bị cả gia đình xa lánh, bị người ngoài ức hiếp, nghĩ mà thấy đau lòng quá.】
【Nghe Vương Quyên nói, có vẻ vụ bắt cóc 14 năm trước là do bà ta sắp xếp, nhưng mục tiêu lúc đó lại là Khương Thành Du. Ai ngờ cuối cùng lại chỉ bắt được Khương Lưu Huỳnh. Mà nghĩ cũng buồn cười, trong ba anh em thì Khương Thành Du lại có quan hệ thân thiết nhất với Vương Quyên.】
【Đệt, nói vậy thì quá hợp lý! Khương Nhược thật đáng thương! Không chỉ c.h.ế.t thảm trong tay Vương Quyên, mà ngay cả con gái ruột cũng suýt bị bà ta hại chết. Đã vậy, con trai ruột của Khương Nhược còn có quan hệ tốt nhất với kẻ g.i.ế.c mẹ mình nữa!】
WWWWWHAT???
Có phải ông đã quên cách đọc tiếng Trung rồi không?
Sao tự nhiên lại chẳng hiểu gì cả?
Không đúng, bên cạnh còn có bản dịch sang tiếng mẹ đẻ của ông mà!
Nghĩa của những câu này chính xác là như thế!
Vậy thì… con gái ông… đã bị một người phụ nữ tên Vương Quyên sát hại ư?
Jack sững sờ tại chỗ, không thể tin vào những gì mình vừa đọc.
Bên cạnh, Khương Thục gần như phát điên, liên tục lắc Jack, giọng run rẩy:
“Jack! Jack! Tại sao họ lại nói như vậy?! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Với học vị tiến sĩ của mình, làm sao bà lại không hiểu những câu nói đơn giản ấy chứ?
Chẳng qua, bà chỉ đang cố tự lừa dối bản thân mà thôi.
Người phương Tây không thích vòng vo, Jack liền thẳng thắn nói ra suy luận của mình:
“Em yêu… Có vẻ như con gái chúng ta… không phải c.h.ế.t vì tai nạn xe.
Nhưng em đừng vội! Chúng ta vẫn chưa xác nhận được chuyện này! Biết đâu đây chỉ là một bộ phim Khương Lưu Huỳnh tham gia, còn những dòng bình luận này có thể chỉ là một kiểu diễn xuất mới thôi thì sao?”
Dưới những lời trấn an của Jack, Khương Thục dần lấy lại bình tĩnh.
Nhưng câu đầu tiên bà thốt ra lại là:
“Khương Lưu Huỳnh thật quá đáng! Sao có thể đi đóng mấy thứ linh tinh này chứ?!
Lôi cả người mẹ đã mất của mình ra làm phim thì vui lắm sao?!
Dùng cách này để gây chú ý, chẳng lẽ nhà họ Khương chúng ta không có tiền nuôi nó chắc?!”