Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng

Chương 3

Rõ ràng là không có tình cảm gì, nhưng ta vẫn cố ý bắt đầu nghe những tin tức liên quan đến chiến sự.

Mấy hoàng huynh ở Thượng Thiện đường thích nhất là cùng Thái phó đại nhân bàn luận những chuyện ở tiền triều.

Ta thế mới biết, những ngày cuối đông đầu xuân lạnh nhất, Vệ Lăng Tiêu đi đến vùng Mạc Bắc khắc nghiệt giá lạnh.

Nghe nói vẫn chưa thực sự giao chiến đã có không ít binh sĩ chết vì giá rét.

Nhớ lại cảm giác ngày đó ta rơi xuống hồ băng, ta không khỏi rùng mình.

Ta không nhịn được bước lên nói xen vào: "Tam hoàng huynh, ngươi vừa nói, Tiêu tỷ tỷ đi dẹp loạn, là ai phản loạn? Có phải là đối thủ của Tiêu tỷ tỷ không?"

Nhị hoàng huynh lạnh nhạt khuyên ta: "Chuyện này, sợ rằng ngươi và ta đều không thể quản."

Ta thành thật trả lời hắn: "Ta không muốn quản gì, chỉ là lo lắng cho sự an nguy của Tiêu tỷ tỷ."

Tam hoàng huynh thì thẳng thắn trả lời ta, dù là với thái độ khinh thường: "Nhị ca còn không hiểu tâm tư của mấy nữ tử bọn họ sao? Chúng ta nói là đi bảo vệ đất nước, bọn cũng không hiểu, chỉ biết rơi nước mắt mong người trở về, đừng đánh nhau nữa. Vì vậy Tĩnh An, ngươi cũng đừng lo lắng vô ích, bọn cỏ rác nổi loạn không làm khó được Vệ Quân hầu. Nhưng theo bọn ta nghĩ, giết gà đâu cần dùng dao mổ trâu, chắc là phụ hoàng có ý khác—"

"Lão Tam." Thái tử ca ca nghiêm khắc ngăn cản Tam hoàng huynh, có ý vô tình liếc nhìn ta: "Đừng suy đoán thánh ý, kẻo hiểu lầm ý của phụ hoàng."

Ta giả vờ ngây thơ, gật đầu theo, nhưng ta hiểu Tam hoàng huynh muốn nói gì.

Mạc Bắc cách xa ngàn dặm, nếu chỉ là dẹp một đám cỏ rác, dùng Vệ Lăng Tiêu quá phí tài, ắt hẳn là có mật lệnh khác. Không thì không đến nỗi đêm đó liền để nàng xuất chinh, ngay cả Tết cũng không thể về đoàn tụ với gia đình.

Nghĩ đến Trấn Quốc Hầu phủ chỉ có một nữ nhi này, ta cùng mẫu phi bàn bạc, chuẩn bị một ít lễ vật nhỏ đến an ủi.

Ban đầu ta muốn gặp mặt phu phụ lão Trấn Quốc Hầu, nhưng ta xin chỉ xuất cung, phụ hoàng không đồng ý. Ông còn mang chút trách móc, nói ta đọc sách đã là phá lệ, sao có thể xuất đầu lộ diện.

Ta buồn bã trở về, thở dài trước mặt mẫu phi: "Thái tử ca ca chín tuổi đã có thể theo tam sư đi du ngoạn sông núi, mà con năm nay đã đến tuổi cập kê, vẫn chỉ có thể bị giam trong cung."

Ta nhìn mẫu phi, nàng ấy đang thất thần nhìn ngọn nến mờ ảo: "Mẫu phi, sau này con xuất giá, vẫn chỉ có thể bị giam trong sân tứ phương, đúng không? Vậy đến khi nào, con mới có thể tự do đi ra đường lớn? Phải giống Tiêu tỷ tỷ, một thân quân công mới được sao?"

Mẫu phi của ta vốn tính cách phóng khoáng, hôm nay buồn hôm nay tiêu, ngay cả phụ hoàng cũng thẳng thắn nói, điều ông thích nhất chính là sự phóng khoáng của mẫu phi.

Nhưng lúc này, mẫu phi không còn là khuôn mặt bất cần đời đó nữa.

"Theo lý mà nói, đương nhiên không cần phải lập được một thân quân công mới có thể đi ra đường lớn. Nhưng ở đây, hình như chỉ có thể như vậy."

Mờ mịt và buồn bã đầy khóe mắt đuôi mày nàng ấy, nàng ấy nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

"Tĩnh An, mẫu phi muốn con đọc sách là không muốn con mê muội cả đời, chỉ làm thứ phụ thuộc của nam nhân. Nhưng bây giờ con đọc sách, bắt đầu hiểu lý lẽ, mẫu phi lại sợ cuối cùng con cũng không thể chống lại dòng chảy, không làm được việc mình muốn, không được vui vẻ."

Ta nằm trên vai mẫu phi, nhìn ra ngoài cửa sổ gió tuyết, trầm tư hồi lâu.

Khuôn mặt Vệ Lăng Tiêu lóe lên trong đầu ta.

Người ấy như mặt trời chói chang, chiếu sáng con đường trước mắt ta.

Vì vậy ta nói với mẫu phi: "Hầu hết mọi chuyện trên đời đều không như ý người. Con chỉ mong trong nhiều điều không như ý đó, ít nhất con là người tỉnh táo mà cố gắng hết sức."

Thân thể mẫu phi rõ ràng cứng đờ.

Nàng ấy lặp lại lời ta: "Ít nhất tỉnh táo mà cố gắng hết sức."

Mẫu phi đưa tay xoa đầu ta, ta rất ít thấy nàng ấy cười như vậy.

Dịu dàng mang theo sự khoáng đạt, như xuyên qua màn sương nhìn thấy ánh sáng: "Từ khi mẫu phi xuyên sách đến nay như bị nhốt trong mộng, mọi thứ đều không có lời giải. Mẫu phi không biết nên làm gì, mơ hồ sống mười mấy năm nay."

Nàng ấy tự giễu cười: "Mẫu phi tưởng giống như những cốt truyện nhàm chán, cướp được một nam nhân thích mình thì có thể hoàn thành nhiệm vụ trở về. Nhưng bây giờ mẫu phi vẫn bị nhốt ở đây, xem ra không phải vậy."

Ta mặt đầy hoang mang, hỏi mẫu phi đang nói gì.

Mẫu phi lắc đầu, có chút vui đến phát khóc: "Là mẫu phi tầm nhìn hạn hẹp. Tĩnh An, cứ làm việc con muốn, mẫu phi sẽ dọn đường cho con."

Ta nắm tay mẫu phi, đây là lần đầu tiên ta muốn đứng trước nàng ấy, ngược lại bảo vệ nàng ấy.

"Mẫu phi, vì con, mẫu phi đã làm nhiều việc vượt quy củ. Khởi Cẩm có câu nói đúng, mẫu phi không có tâm hại người, nhưng hậu cung nhiều người đang theo dõi, sự như ý của chúng ta, chính là đâm vào tim bọn họ. Đến lúc này, ngược lại nên bình tĩnh lại."

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận