Sau Khi Được Mẫu Phi Xuyên Qua Truyền Bá Tư Tưởng

Chương 14

Sau đó, người đẩy ta vào làm con tin của địch quốc, muốn ta thân bại danh liệt cũng là ngươi.

Ta chớp mắt, không biết những gì chảy trên mặt là nước mưa hay nước mắt.

Ta khẽ ra lệnh: "Cấm quân theo Thái tử phản loạn, tùy tình hình xử phạt, tuyệt đối không được giết oan. Thái tử phi và con cái đưa ra ngoài quốc cảnh, còn Thái tử điện hạ—"

Ta dừng lại rất lâu, lâu đến mức Thái tử từ bỏ việc van xin ta, ta mới nói: "Thái tử dẫn quân tạo phản, chết trong hỗn chiến, không còn thi hài, không được an táng trong lăng tẩm hoàng gia."

Một cấm vệ quân hiểu ý ta, giơ dao tiến lên nhanh chóng.

Vệ Lăng Tiêu lao đến trước mặt ta, vùi đầu ta vào lòng mình.

"Tĩnh An, đừng nhìn. Trời rồi sẽ tạnh thôi."

"Rồi sẽ tạnh thôi. . ."

Ta ngất đi trong vòng tay Vệ Lăng Tiêu, một giấc mộng lớn, như cách trở một kiếp.

Khi ta tỉnh lại, trời quả nhiên đã tạnh.

Mọi thứ diễn ra như chúng ta đã dự tính, Khởi Cẩm bưng long bào đến trước mặt ta, nàng ấy bắt đầu nhìn ta với ánh mắt vô cùng kính sợ: "Thánh thượng, các đại thần đã chờ đợi ở đại điện, nô tỳ thay y phục cho người."

Sử quan ghi chép rằng, ta là nữ đế đầu tiên trong lịch sử.

Ta nghe thấy vậy chỉ cảm thấy hư ảo.

Bản ý ta lên ngôi đế vương, chưa từng vì những hư danh này.

Ta chỉ muốn nữ nhân sau một đời vất vả, được sống cho mong muốn của bản thân, chứ không phải lo lắng bị nhà chồng đuổi ra khỏi cửa; muốn nữ nhân cũng có thể đàng hoàng kế thừa vương vị, tước vị, giống như nam nhi, người có đức có tài sẽ được giữ chức vị đó.

Vì vậy sau khi lên ngôi, ta thiết lập học viện, quan chức, để nữ nhân cũng có thể đọc sách viết chữ, bước vào triều làm quan.

Ta bãi bỏ lệnh cấm hậu cung, các phi tần từng bị phụ hoàng nhốt trong những căn phòng nhỏ vuông vức, đều có thể bước ra khỏi cung, đi ngắm sơn hà tươi đẹp.

Ta đã giữ lại mạng sống của mấy vị hoàng huynh còn lại, nhưng ta đoán họ thà chết đi còn hơn —

Bởi vì ta đã cho họ đi theo con tin đó, làm con tin ở địch quốc.

Vệ Lăng Tiêu uống rượu sảng khoái: "Để họ cũng nếm thử mùi vị sống nhờ vào người khác!"

Biết ta không còn ý định xâm lược lãnh thổ nước khác, Vệ Lăng Tiêu an ổn trải qua ngày tháng thoải mái vài năm.

Trong đó tất nhiên có sự không nỡ của ta, ta chỉ bảo nàng dạy thêm những tướng lĩnh thiện chiến, có thể giữ vững lãnh thổ của chúng ta là được. Xét cho cùng, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là nghỉ ngơi dưỡng sức.

Để bách tính có thể ăn no, người già được chăm sóc, người bệnh được chữa trị. Ta muốn làm vị đế vương kế thừa quá khứ, mở đường cho tương lai, để hậu thế tiếp tục mở ra thời thịnh trị.

Những lúc nhàn rỗi ngắm hoa ngắm trăng, ta có phần hối lỗi ôm Vệ Lăng Tiêu vào lòng: "Thời cuộc chưa ổn định, thế nhân vẫn đang khắt khe với ta, Tiêu tỷ tỷ, xin lỗi, ta chưa dám cho nàng một danh phận."

Vệ Lăng Tiêu bật cười, thong dong bóc một quả nho, đưa vào miệng ta.

"Tương lai còn dài, ta biết Tĩnh An nhất định sẽ làm được."

Nàng vẫn tôn kính ta như xưa, vẫn tin tưởng ta, nàng là lương thần, là tay là chân của ta, hơn nữa là người ta đặt cả vào trái tim.

"Được Quân Hầu yêu thương, Tĩnh An chỉ có thể dùng cả đời để cảm tạ."

Đó là một đêm trung thu đoàn viên, ta biết khi ta và Vệ Lăng Tiêu ôm nhau dưới ánh trăng, mẫu phi đã lặng lẽ thu dọn hành lý, một mình rời cung.

Vào ngày ta đăng cơ, nàng ấy đã nói với ta những lời mà ta vẫn luôn nghe không hiểu: "Hệ thống quân cuối cùng đã lên mạng, có thể thấy lần này lựa chọn của ta mới là đúng đắn."

Nàng ấy nắm vai ta, bí ẩn mỉm cười: "Tĩnh An, con đã có được tự do của mình, lần này, hãy để mẫu phi cũng có được tự do nhé."

"Ta vừa đến đã ôm con là một đứa bé trong tã, ngay từ đầu đã đạt được thành tựu sinh con không đau, hơn nữa con bé này thật dễ nuôi, quả thật là quá đã! Ta về sẽ có nhiều chuyện để kể lắm, ta nhận được kịch bản nữ chính hoàn toàn sảng khoái!"

Theo mẫu phi nhiều năm như vậy, ta dần hiểu ra, không cần phải hiểu nàng ấy đang nói gì, chỉ cần biết tâm trạng của nàng ấy là gì là được.

Vì vậy ta nâng gương mặt nàng ấy, nhẹ nhàng nói: "Mẫu phi cứ đi làm những việc mình muốn, Tĩnh An chỉ mong người vui vẻ, mong người bình an khỏe mạnh."

Trong khoảnh khắc đó, nàng ấy đỏ hoe mắt, rơi lệ ôm ta vào lòng.

"Tĩnh An của ta, xa nhất cũng chỉ đến ruộng đồng ở chân thành, nhưng lại hướng lòng về giang sơn bách tính. Rõ ràng đã chịu bao nhiêu oan ức, nhưng luôn muốn che chở trước mặt ta, chắn gió chắn mưa cho ta."

Ta cười khúc khích làm nũng: "Vì mẫu phi dạy dỗ tốt mà!"

Nàng ấy dần dần khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ còn liên tục gọi tên ta.

Tuy vẫn nửa hiểu nửa không, nhưng ta có linh cảm, nàng ấy đã hoàn thành điều gì đó và sắp rời xa ta.

Nhưng ta sẵn sàng nghe lời nàng ấy, để nàng ấy đi tìm tự do của mình.

Hoàng cung này đã giam cầm nàng ấy, giờ đây cửa cung rộng mở, nàng ấy có thể đi khám phá thế giới rộng lớn, học thêm nhiều kỹ năng thú vị.

Ngay cả toán học khó khăn như vậy, nàng ấy cũng thông thạo, ta tin không có gì có thể làm khó được nàng ấy.

Mẫu phi của ta là nữ nhân thông minh nhất trên đời này.

Cuối cùng, dưới ánh trăng, ta nâng ly rượu, hướng về con đường mẫu phi đã rời đi mà kính cẩn một ly.

Vệ Lăng Tiêu đứng sát vai ta, dõng dạc hỏi: "Tĩnh An nữ đế, con đường phía trước chông gai và dài đằng đẵng, người có sợ không?"

Ta dứt khoát uống hết ly rượu, nhìn về phía sơn hà dưới ánh trăng: "Tâm Tĩnh An, sáng rõ vì dân. Những việc khác, để hậu thế phán xét."

Hết

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận