Ở Đồn Công An Ăn Dưa, Được Cưng Chiều Hết Mực

Chương 69: Chương 69

Thu Sanh sợ Tiểu Đồng bị cảm lạnh, đến trường học đưa áo khoác cho con bé, gặp vài phụ huynh khác cũng đến trường đưa quần áo cho con, mọi người gặp chị đều hỏi một câu, “Gà ấp ra chưa?”

Mẹ Lục Tinh Tinh còn hỏi, “Bây giờ chỉ còn lại Tang Bưu và Gà Rán thôi đúng không? Chắc cũng chỉ hai ngày nữa là nở thôi.”

Xem ra là Chung Vân Đồng cái miệng tép riu này ở trường học đi đâu cũng nói, bọn trẻ lại về nhà kể cho bố mẹ nghe, bây giờ ai cũng biết nhà họ đang ấp gà con, thậm chí tên gà con họ cũng biết.

Có một phụ huynh hỏi, “Vậy gà nở ra các chị thật sự nuôi à? Bẩn lắm đấy?”

Thu Sanh tính tình tốt đáp, “Chúng tôi lên mạng tra rồi, có loại tã giấy cho gà con, mặc vào là không sao đâu.”

“Vậy nếu gáy ầm ĩ làm phiền hàng xóm thì sao?”

Thu Sanh, “Chúng tôi cũng dặn Chung Vân Đồng trước rồi, nếu ảnh hưởng đến hàng xóm, thì phải mang gà về quê nuôi.”

Bà mẹ kia trợn mắt, giọng không vui, “Nuôi thật rồi các chị sẽ biết, vừa bẩn vừa ồn ào, dù sao tôi sẽ không cho con tôi nuôi bất cứ con vật gì, bẩn chết đi được.”

Thu Sanh ngẩn người một chút, nói một câu, “Vậy con chị thật đáng thương.” Âm thanh không lớn không nhỏ, vừa vặn để bà mẹ kia nghe thấy.

Khó chịu với người ta xong, Thu Sanh nhanh chóng đưa áo khoác của Tiểu Đồng cho cô La, sợ người ta xông lên mắng mình, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.

Tiểu Đồng mặc chiếc áo bông nhỏ xòe như nụ hoa, mũ đội lệch trên cái đầu tròn xoe, vừa về đến nhà đã đá văng đôi giày da nhỏ, đi tất chạy ngay vào nhà.

Việc đầu tiên là lao đến bên phòng khách, ghé vào bàn trà, xuyên qua nắp kính của máy ấp trứng, xem hôm nay Gà Rán và cậu bé Tang Bưu thế nào.

Trong nhà bật lò sưởi ấm áp, Tiểu Đồng mặc áo bông áo khoác, một lát đã toát mồ hôi trán.

Chung Cẩn gọi bé qua rửa tay, giúp bé cởi áo khoác, mới phát hiện bên trong áo đều ẩm ướt. Anh Chung Cẩn giơ tay sờ trán con bé, trán lại lạnh ngắt.

Một lạnh một nóng thế này, không biết có bị cảm không nữa.

Tiểu Đồng nghe dì Lương nói hai ngày nữa gà con sẽ nở, bé sợ bỏ lỡ khoảnh khắc gà con ra đời, nên ăn cơm cũng phải bưng bát đến bên bàn trà ăn, vừa ăn một miếng cơm to, má phồng lên, miệng nhai nhóp nhép, mắt vẫn dán chặt vào quả trứng gà.

Đột nhiên Tiểu Đồng ngừng nhai, dựng thẳng đôi tai nhỏ cẩn thận lắng nghe.

Dứt khoát bò hẳn lên chiếc bàn trà rộng rãi bằng đá lý thạch, nằm sấp xuống, áp tai vào nắp kính máy ấp trứng lắng nghe bên trong.

“Con nghe thấy một cậu bé trứng gà đang kêu.” Tiểu Đồng ngẩng đầu lên, gọi về phía bàn ăn.

Chung Cẩn và Thu Sanh nghe thấy bé nói, đều đặt bát xuống, đứng dậy đi tới xem.

Bề mặt trứng gà vẫn hoàn hảo, nhưng lắng nghe kỹ thì thật sự có thể nghe thấy tiếng kêu yếu ớt của gà con.

Vốn dĩ chỉ là để bé trải nghiệm quá trình ấp trứng, nhưng tiến triển đến bước này, ngay cả Thu Sanh cũng lo lắng theo, “Gà có bị ngạt chết bên trong không? Có nên gõ vỡ vỏ không?”

Chung Cẩn đi đến bàn ăn cầm điện thoại, “Đừng động vội, anh gọi điện thoại hỏi dì Lương đã.”

Tiểu Đồng lại từ trên bàn trà bò xuống, hoang mang lo lắng đi theo sau Chung Cẩn, giục anh, “Ba gọi nhanh đi, đợi lát nữa gà con chết ngạt thì sao?”

Chung Cẩn, “Ba đang gọi đây, con đừng ồn ào.”

Theo chỉ dẫn của dì Lương, tạm thời không cần động vào quả trứng đó, đợi sáng mai dì đến xem, nếu gà con vẫn chưa phá vỏ, dì sẽ xử lý.

Vì thế anh Chung Cẩn và Thu Sanh lại trấn an Tiểu Đồng, bảo bé đừng quá lo lắng, ăn cơm trước đã.

Tối hôm đó, Tiểu Đồng ngủ đến nửa đêm đột nhiên mở mắt. Bé nghiêng đầu nhìn về phía Thu Sanh, Thu Sanh vùi đầu vào gối, ngủ rất say.

Tiểu Đồng liền tự mình vén chăn lên, bò xuống giường.

Bé ra khỏi phòng ngủ, đi đến góc đồ chơi, nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ, tìm ra chiếc đèn pin đội đầu đồ chơi của thợ mỏ đeo lên đầu, bật công tắc đèn, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng một vùng trước mặt con bé.

Tiểu Đồng đeo đèn pin đi đến bên bàn trà, ánh đèn chiếu vào máy ấp trứng, con bé đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện với một đôi mắt nhỏ xíu sáng ngời.

Từ vỏ trứng thò ra một cái đầu gà con, xấu xí, trên đỉnh đầu lơ thơ vài sợi lông tơ, đang lặng lẽ đối diện với Tiểu Đồng.

Tiểu Đồng hoàn toàn ngơ ngác.

Một lát sau, con bé mới bước những bước chân ngắn ngủn đi về phía trước hai bước, nhỏ giọng nói, “Chào bạn, mình là Chung Vân Đồng.”

“Không đúng, mình là mẹ của bạn.” Tiểu Đồng lại sửa lời.

Gà con hình như đáp lại con bé, rất đúng lúc phát ra vài tiếng kêu chiêm chiếp.

“A.” Tiểu Đồng thở dài một hơi, đột nhiên vùi mặt vào lòng bàn tay, khẽ khóc nức nở.

Đứa trẻ không hiểu làm thế nào để biểu đạt cảm xúc kích động, con bé nhìn thấy sinh mệnh nhỏ bé này đến với thế giới này vì mình, chỉ có thể luống cuống khóc lên.

Khóc một lát, Chung Cẩn nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cũng đẩy cửa đi ra.

Anh bật đèn phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Đồng mặc quần áo ngủ đứng bên bàn trà, trên đầu đội chiếc đèn mỏ nhỏ, đang khẽ nức nở.

Chung Cẩn lập tức đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt bé, ôm bé vào lòng, “Sao vậy?”

Tiểu Đồng dùng tay chỉ vào máy ấp trứng, “Một con gà con, nó nhìn con.”

Chung Cẩn ngẩng đầu nhìn, gà con trên đỉnh đầu vài sợi lông tơ ướt át, vô tội trừng mắt nhìn anh.

“Không sao không sao, mới sinh ra đều như vậy cả, đợi lớn hơn một chút sẽ đẹp thôi.” Chung Cẩn còn tưởng Tiểu Đồng khóc vì gà con xấu.

Lúc này Thu Sanh cũng với mái tóc dài rối bù vì ngủ từ trong phòng ngủ đi ra.

Hơn 1 giờ sáng, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, mặt trong cửa kính đều kết một lớp hơi nước mờ ảo. Họ ngồi trên tấm thảm ấm áp, nhìn gà con dùng chân đá văng những mảnh vỏ trứng bao quanh cơ thể, cuối cùng chui ra một con gà con hoàn chỉnh.

Thu Sanh nhặt mảnh vỏ trứng lên nhìn thấy dấu hiệu trên đó, “Nó là Tang Bưu.”

Tiểu Đồng dựa vào lòng Chung Cẩn, dùng gáy đập vào ngực anh, “Ba ơi, ba có sữa không? Cho nó uống.”

Chung Cẩn, “…… Ba không có sữa.”

Tiểu Đồng lại dụi đầu vào ngực rắn chắc của anh vài cái, “Vậy nó sẽ chết đói mất.”

Chung Cẩn cúi đầu tra điện thoại, “Bây giờ chưa cần cho ăn, phải đợi lông trên người nó khô ráo rồi mới có thể lấy nó ra, mai còn phải chuẩn bị lồng giữ nhiệt.”

“Lồng giữ nhiệt là cái gì?” Thu Sanh hỏi.

Chung Cẩn, “Anh cũng chưa thấy bao giờ, mai đi chợ xem, bên đó chắc sẽ có.”

Tiểu Đồng từ trong lòng Chung Cẩn đứng dậy, “Bây giờ đi mua luôn đi.”

Chung Cẩn ấn đầu con bé xuống, ngăn con bé chạy ra ngoài.

“Bây giờ có cửa hàng nào mở cửa đâu? Sáng mai đi. Trên mạng nói sau khi nở còn phải ở trong máy ấp ít nhất nửa ngày, kịp mà.”

Ngày hôm sau là tiết “Tiểu tuyết”, thời tiết càng thêm lạnh, Hải Sơn là thành phố phương nam không có tuyết rơi, nhưng hôm nay thời tiết âm u như sắp đổ tuyết lớn.

Chung Cẩn ăn sáng xong, mặc áo khoác ra cửa, về nhà thì trên tay xách theo một chiếc lồng giữ nhiệt cao khoảng nửa mét, còn có vụn gỗ khô và một túi kê nhỏ mà chủ quán giới thiệu anh mua.

Tiểu Đồng mặc chiếc áo len cổ lọ họa tiết hoa hướng dương mà Thu Sanh đan cho con bé, chân đi đôi tất lông cừu cùng màu, quỳ trước lồng giữ nhiệt, tay nhỏ kéo tay cầm lồng hỏi,

“Đây chính là lồng giữ nhiệt ạ?”

“Ừ.” Chung Cẩn ngồi xổm bên cạnh xem hướng dẫn sử dụng, tiện miệng trả lời bé một câu.

Tiểu Đồng, “Lồng giữ nhiệt có ấm áp không ạ?”

“Đúng vậy.”

Tiểu Đồng quay đầu nhìn anh Chung Cẩn một cái, kéo cửa lồng giữ nhiệt ra, cúi đầu liền chui vào bên trong.

Anh Chung Cẩn ngẩng đầu nhìn con bé, “Con làm gì vậy? Đây là nhà của gà.”

“Tại con lạnh, con cần giữ ấm.” Đứa trẻ tiếp tục bò vào bên trong.

Trong nhà bật lò sưởi ấm áp, sao lại lạnh được?

Chung Cẩn đột nhiên ý thức được điều gì, tay ôm lấy eo Tiểu Đồng bế con bé ra, bàn tay lạnh lẽo áp lên trán con bé, trán nóng hổi, quả nhiên là sốt rồi.

Chiếc xe việt dã tiến vào bãi đỗ xe của Bệnh viện Phụ sản và trẻ em, xe dừng ổn định, Chung Cẩn liền xuống xe từ ghế lái, đi ra phía sau bế Tiểu Đồng.

Anh bế đứa trẻ đội mũ len có quả bông vào lòng, Thu Sanh lấy ra một chiếc khăn choàng lông cừu Hermes trải ra, quấn quanh người Tiểu Đồng, vội vã đi vào tòa nhà bệnh viện.

Thời tiết đột ngột thay đổi, bệnh viện có rất nhiều trẻ em bị bệnh, ghế dài hành lang ngồi đầy người, không ngừng vọng lại tiếng ho và tiếng khóc của trẻ con.

Thu Sanh đi đăng ký, Chung Cẩn bế Tiểu Đồng đến một nơi vắng vẻ hơn, cách xa những đứa trẻ đang ho kia một chút.

Cũng may tuy người đông, nhưng không phải xếp hàng lâu lắm đã đến lượt họ, bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể,

“38.9 độ, thuộc sốt cao, rút máu xét nghiệm xem là nhiễm virus hay nhiễm khuẩn.”

Thu Sanh lại cầm đơn thuốc bác sĩ kê đi xếp hàng nộp tiền.

Chung Cẩn bế Tiểu Đồng ngồi ở cửa sổ lấy máu, cởi tay áo bông của bé ra, rồi xắn tay áo len bên trong lên, bảo bé đưa cánh tay cho bác sĩ.

Động tác bác sĩ buộc garo cầm máu lên cánh tay, đánh thức một vài ký ức của Tiểu Đồng.

Lúc con bé vừa đến thế giới này, Nhiêu Thi Thi và Tiểu Vương đã đưa con bé đến trung tâm giám định để lấy máu, cũng là quy trình như vậy.

Tiểu Đồng trừng mắt to xem bác sĩ lấy máu.

Bác sĩ còn tưởng con bé sợ hãi, đang định an ủi vài câu. Tiểu Đồng lại không nhìn kim tiêm nữa, mà quay đầu hỏi anh Chung Cẩn, “Ba lại không nhớ con sao?”

Lúc này Chung Cẩn còn khẩn trương hơn Tiểu Đồng, nhìn kim tiêm đâm vào mạch máu nhỏ xíu của con bé, trong lòng anh cũng bỗng dưng căng thẳng, hận không thể chiếc kim tiêm đó đâm vào cánh tay mình.

Tiểu Đồng nói chuyện với anh, anh mới hoàn hồn, “Sao vậy?”

Tiểu Đồng dựng thẳng một ngón tay khác, nghiêm túc giải thích với Chung Cẩn, “Lúc ba chưa quen con, chị Thi Thi và các chị ấy đưa con đi lấy máu, sau đó ba mới nhận ra con mà, ba quên rồi sao?”

Lúc này anh Chung Cẩn mới nhớ ra bé ở trung tâm giám định cũng đã từng lấy máu một lần.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, anh càng đau lòng hơn, bé con nhỏ xíu như vậy, bên cạnh không có một người quen thuộc nào, không biết lúc đó bé đã sợ hãi đến mức nào.

Lấy máu xong, bác sĩ đưa một miếng bông gòn, bảo Chung Cẩn giúp bé giữ cánh tay lại.

Tiểu Đồng nhìn miếng bông gòn thấm một chút vết máu, lắc đầu thở dài, “Thế giới này đối với trẻ con thật chẳng ra gì, toàn là trẻ con bị tiêm thôi.”

Chung Cẩn và Thu Sanh nhìn nhau, vừa đau lòng vừa buồn cười.

Kết quả xét nghiệm máu là nhiễm virus, vì sốt đã lên đến 38.5 độ, bác sĩ kê thuốc hạ sốt và miếng dán hạ nhiệt, còn dặn dò kỹ lưỡng,

“Trẻ con có thể bị sốt rồi lại hạ nhiệt đột ngột, chú ý tăng giảm quần áo cho phù hợp, nếu quần áo bị ướt mồ hôi thì kịp thời thay đồ khô thoáng.”

Chung Cẩn bế Tiểu Đồng ngồi đối diện bác sĩ, đột nhiên nhớ ra, “Hôm qua con bé từ nhà trẻ về nhà có hơi ra mồ hôi, tôi không kịp thay quần áo cho con bé, có lẽ nào lúc đó bị cảm lạnh?”

“Bé bị nhiễm virus, tức là có khả năng đã tiếp xúc với virus ở bên ngoài rồi, cảm lạnh có thể là một trong những nguyên nhân gây sốt. Thời tiết lạnh, sau này bố mẹ chú ý giữ ấm cho con bé hơn.”

Ra khỏi bệnh viện, trên đường về nhà, Chung Cẩn vẫn có chút buồn bã không vui, Thu Sanh nhìn ra tâm sự của anh, an ủi,

“Lúc đó ra một chút mồ hôi như vậy, ai cũng sẽ không để ý lắm đâu, hơn nữa bác sĩ cũng nói con bé đã nhiễm virus rồi, cảm lạnh chỉ có khả năng là một nguyên nhân thôi, anh đừng tự trách. Lại nói có đứa trẻ nào không bị bệnh chứ? Đây đều là chuyện không tránh khỏi.”

Chung Cẩn không nói gì, im lặng lái xe.

Thu Sanh biết anh là người hay lo nghĩ, bản thân anh chịu bị thương nặng cũng không sao, nhưng không thể thấy người anh quan tâm chịu một chút khổ sở nào.

k9win
Bạn cần đăng nhập để bình luận